Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 482: Có Biến Thái!!!

Chương 482: Có Biến Thái!!!
Chỉ thấy trên giá triển lãm trong phòng đang được bày chi chít những bức tượng mô hình tinh mỹ to to nhỏ nhỏ đủ các chủng loại. Trong đó không những có hàng đống tượng mô hình về các em gái đáng yêu bên trong thế giới hai chiều hắn biết, còn có lượng lớn tượng mô hình và tranh dọc về những nhân vật hoạt hình hơi lạ, có thể chúng là sản phẩm chỉ thuộc về thế giới này mà thôi.
Đây là điều Lâm Ân thật sự không ngờ được.
"Cậu là trạch nam ư?" Lâm Ân do dự hồi lâu mới hỏi.
Bạch Dật lập tức đỏ mặt, khụ khụ hai tiếng, lúng túng nói: "Không phải nha... Đây chỉ là một loại sở thích của em thôi... Người trẻ tuổi mà, kiểu gì cũng phải có thứ mình yêu thích chứ..."
Nhưng Bạch Dật cũng biết, hiện tại không phải thời điểm nói chuyện phiếm, vì vậy gã nhanh chóng đi tới, mở tủ quần áo của mình, lại nhanh chóng lấy từng bộ quần áo được treo gọn gàng trong đó ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Đại ca! Những bộ này đều là quần áo em vừa mới mua trước khi rơi xuống địa ngục, anh có thể thử một chút xem có vừa người hay không? Nếu không vừa người, để em xuống dưới lầu, tìm cho anh vài bộ vest của ba em. Thi thoảng ông cũng qua nơi này của em, nên đã để lại rất nhiều quần áo."
Ngay sau đó, gã lại lấy ra một chiếc chìa khóa từ bên dưới cái gối đầu của mình, nghiêm túc nói: "Đại ca, anh cứ thay quần áo trước đi, em qua két sắt lấy một chút tiền mặt, tuyệt đối đủ cho chúng ta dùng trên đường!"
Lâm Ân gật đầu, bảo gã cứ tự nhiên rời đi.
Bạch Dật lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, khi ra ngoài còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhìn thấy các loại tượng mô hình được bày đầy phòng, còn có dàn ps8 nạm vàng phiên bản giới hạn, đã bị phủ đầy bụi bặm nằm cách đó không xa, khóe miệng Lâm Ân lập tức run rẩy không thôi.
(Có vẻ như ps8 ở đây là bộ loa Nexo PS8 France.)
Nhưng Lâm Ân cũng biết, hiện tại tuyệt đối không phải thời điểm để ý tới trạng thái mất cân bằng tâm lý của mình. Hắn lập tức cầm lấy những bộ quần áo có chút hoa mỹ quá đáng, không quá thiết thực mà Bạch Dật đưa cho mình, tùy tiện chọn một bộ, sau đó mới đưa mắt, thoáng nhìn về phía Huyết Oa Oa đang chớp chớp mắt bên cạnh mình.
Khóe miệng hắn nhếch lên, có chút xấu xa nói: "Oa Oa, em có muốn nhìn thân hình vĩ ngạn của anh không? Anh đảm bảo với em là cực kỳ hoành tráng đó!"
Huyết Oa Oa nhanh chóng lắc đầu, còn mở to mắt nói: "Không muốn."
Lâm Ân nhắm mắt lại, có chút bất đắc dĩ nói: "Vậy em còn không mau quay đầu qua bên kia đi?"
Huyết Oa Oa lập tức nhe răng với hắn, rồi có chút không tình nguyện bĩu môi, ôm theo con búp bê của mình đi tới góc phòng ngồi xuống, coi như đang đối mặt với bức tường tự hỏi.
"Nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này, em nhất định phải chuyển thành trạng thái U Hồn, đừng để nhân loại ở nơi này nhìn thấy em, bằng không bọn họ sẽ bị hù chết mất, đã nhớ chưa?"
"Nhớ rồi! Nhớ rồi!" Huyết Oa Oa có chút than thở nói.
Lúc này, Lâm Ân mới vừa lòng. Sau đó, hắn vẫy vẫy tay, thu hồi bộ quần áo của Dạ Y trên người mình, rồi vừa huýt sáo, vừa chậm rãi chọn lựa một bộ trang phục trong đống quần áo sang trọng mà chỉ đám nhà giàu kia mới có thể mặc được.
...
Nhưng hắn lại không biết…
Đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng “Ken két” vang lên từ bên ngoài phòng khách. Để rồi ngay sau đó, một cánh cửa phòng ngủ khác vừa bị ai đó chậm rãi đẩy ra.
Chỉ thấy một cô bé đi chân trần mặc áo ngủ hình con con thỏ, ôm con gấu bông hoàng tử trên tay, vừa ngáp một cái vừa mơ mơ màng màng đi tới.
"Oa..." Cô bé với đôi mắt buồn ngủ mông lung, ánh mắt lập tức rơi vào tia sáng nhỏ bé vừa lọt qua khe hở trên cánh cửa phòng Bạch Dật, căn phòng nằm ngay bên kia hành lang, cách phòng ngủ của cô bé không xa.
"Anh trai đã trở lại rồi sao? Kỳ quái... Nếu anh trai đã trở lại vì sao không nghe thấy bất cứ tiếng động gì chứ?"
Cô bé nọ lập tức xỏ đôi dép lê lông xù vào chân, tay ôm búp bê, mang theo đôi mắt hãy còn mơ màng buồn ngủ của mình, chầm chậm đi về phía phòng ngủ của anh trai.
Trong mơ hồ, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng của một thiếu niên từ bên trong khe hở.
Cô bé đứng ngay trước cửa phòng ngủ, vươn tay dùng sức ngáp một cái thật to, sau đó đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay.
Là ba rưỡi rạng sáng.
Ngay sau đó, cô bé vươn tay, chỉ nghe “Ken két” một tiếng, đã trực tiếp mở cánh cửa phòng ngủ trước mắt ra, sau đó dùng đôi mắt buồn ngủ mông lung nói: "Anh trai, là anh hả?"
Vào khoảnh khắc ấy, Lâm Ân đang trần trùng trục ở trong phòng thay quần áo, vừa nghe được tiếng động vang lên phía sau, gần như là theo bản năng, hắn lập tức quay người lại.
Để rồi…
Để rồi ngay sau đó, một cái bóng đen thật lớn trực tiếp chiếu thẳng vào mặt cô bé kia.
Lâm Ân ngây ngẩn cả người.
Tiểu Loli ôm con gấu bông kia cũng ngây ngẩn cả người.
"..."
"..."
Giữa một mảnh yên tĩnh quỷ dị, ánh mắt ngơ ngác của tiểu Loli kia nhanh chóng dừng lại trên mặt Lâm Ân, sau đó lướt một đường xuống dưới, cuối cùng là dừng ngay tại vị trí mấu chốt… một nơi mà con gái tuyệt đối không nên nhìn vào...
Dường như thời gian vừa bị đóng băng lại đúng vào khoảnh khắc này.
Chỉ nháy mắt sau, sắc mặt tiểu Loli nọ lập tức đỏ hồng từ phần cổ lên tới chân tóc, rực rỡ như bị bỏng nước sôi, thậm chí từng luồng khí nóng còn “Vù vù” bốc thẳng từ đỉnh đầu ra ngoài.
Ngay sau đó, tiểu Loli kia vội vàng dùng sức mà ôm chặt con gấu bông trong lòng, hai mắt gắt gao nhắm lại, cái miệng mở to, trực tiếp phát ra một tiếng thét chói tai đầy bén nhọn với mức decibel cực cao: "Có biến thái!"
Dưới mức sát thương kinh người ấy, ngay cả nước trong cái chén trên bàn cũng không khỏi rung rung lên.
Ngay sau đó, hàng loạt đèn đóm bên trong những căn nhà nằm cùng một tiểu khu này, đều “Ba ba ba” liên tiếp sáng lên.
Lâm Ân nghe được âm thanh này, thân thể cũng không khỏi run lên một cái, nhưng chỉ nháy mắt sau, hắn lập tức trở nên vội vàng, nôn nóng.
Hơn nữa, bản thân rơi vào loại tình huống này, nói thật Lâm Ân cũng không kịp nghĩ nhiều, đã nhanh chóng xông lên, trực tiếp ôm chặt cô bé nọ vào người, sau đó vội vàng đưa tay lên bịt kín cái miệng nhỏ nhắn nhưng có mức sát thương kinh người ấy lại, dứt khoát cắt ngang tiếng hét chói tai với cường độ decibel cực cao đang có xu hướng liên tục kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận