Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 401: Giờ Mới Thực Sự Là Toang!!!

Chương 401: Giờ Mới Thực Sự Là Toang!!!
Đó là suy nghĩ trong lòng Lâm Ân, còn trước mắt hắn, Uông Đào vừa có chút do dự, quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn một cái. Lâm Ân lập tức mở to mắt, đưa tay cầm cái hộp bút trên bàn lên, trực tiếp bày ra động tác uy hiếp đối phương, nếu không đi sẽ ném.
Thân thể Uông Đào theo bản năng, thoáng run lên một cái.
Cuối cùng, cậu ấy vẫn gian nan đi tới bên cạnh cô bé kia.
(. ;゚;: 益:;゚;. )
Đã đến đây rồi, cũng chỉ còn một bước cuối cùng, nhưng có làm như thế nào cũng không dám mở miệng.
Lâm Ân lúc này lại giống hệt một lão cha già, đang cắn răng mím môi, đăm đăm nhìn về phía đứa con trai có lớn mà không nên thân của mình.
Hắn biết, chỉ cần cậu ấy có thể vượt qua một bước này, cũng tương đương với trực tiếp vượt qua vướng mắc trong lòng mình rồi.
Xem ra hắn không ra tay giúp là không được mà!
Lâm Ân không chút do dự, lập tức dùng huyết nhục tai biến điều chỉnh dây thanh quản của mình, biến thành giọng nói của Uông Đào, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng, sau đó hắn dứt khoát hướng về phía cô bé kia, đặt hai tay lên miệng, thành cái loa, há mồm hô lớn:
"Bạn học Vương Tư Nguyệt, tôi thích bạn, xin hãy kết giao cùng tôi đi!"
Uông Đào: "(ΩДΩ)!!!"
Cô bé kia lập tức sửng sốt, vội vàng quay lại rồi nghiêng đầu hỏi: "A?"
...
...
Bên ngoài.
Mọi người ôm cõi lòng run sợ mà hoảng hốt nhìn một màn kia, có cảm giác trái tim sắp cmn muốn nứt ra luôn rồi!
Người kia... tên này, hắn...
Toang cmnr! Toang cmn thật rồi!
Gần như giây tiếp theo khi câu nói này hiện lên trong đầu, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía vị trung niên bát tự nguyên huân kia.
Có điều ông ấy đã quyết đoán đeo chiếc mặt nạ mỏ chim từ trước, cho nên lần này không ai có thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt ông ấy được.
Nhưng thân thể cứng đờ đứng nguyên tại chỗ kia cũng đã bán đứng nội tâm gợn sóng, không chút bình tĩnh trong lòng ông ấy rồi.
Mà quan chủ khảo lại thiếu chút nữa trực tiếp co rút người lại, ngoài miệng không ngừng nói: "Tiền bối, ngài ngàn vạn lần đừng để ý, ngài thực sự không cần đi so đo với nhóc con thiếu kiến thức ấy đâu!"
Vừa nói, hàm răng gã vừa “Cập cập cập” run rẩy, trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
...
Mà ở bên trong phòng học kia.
Lâm Ân đang lặng yên trốn trên cái bàn ở góc xa xa, nâng chiếc kính một mắt của mình lên, nhìn Uông Đào đang hoa chân múa tay, đổ mồ hôi đầm đìa không ngừng giải thích trước mặt cô bé ngồi dãy trước kia, trên mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười.
Đúng vậy! Dáng vẻ như vậy mới giống à nha!
Chỉ cần vượt qua được bước đầu tiên khó nhất kia, thì hết thảy đều sẽ trở nên đơn giản thôi.
"Không phải như thế! Không phải như thế! Bạn học Vương à, bạn hãy nghe tôi nói, vừa rồi người thổ lộ không phải là tôi đâu! Là có người bắt chước giọng nói của tôi đó!"
"Thật sự! Thật sự! Tôi có thể giải thích! Tôi thực sự không có ý xúc phạm gì đâu!"
"Cái kia... Cái kia..."
Uông Đào không ngừng hoa chân múa tay, lập tức đưa ánh mắt đầy thấp thỏm nhìn cô bé đang lặng lẽ ngồi trước mặt mình với biểu cảm đã nghe mà vẫn còn mờ mịt, chưa hiểu rõ những gì cậu ấy đang nói kia.
Vào giờ phút này, Uông Đào thực sự xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất, nhưng tới thời điểm cậu ấy quay đầu, nhìn khắp phòng học, muốn tìm kiếm tên chơi xấu kia, lại không thể bắt được bóng dáng hắn ở chỗ nào.
Tên xấu xa kia!
Tôi đã xẩu hổ muốn chui xuống đất rồi đây!
Làm sao bây giờ?
Anh mau nói xem, tôi phải làm sao bây giờ?
Vấn đề là chuyện này… thực sự không thể giải thích được rõ ràng, chuyện này... Chuyện này...
Nhưng đúng vào lúc ấy, đột nhiên một tiếng “Phì” vang lên, là cô bé đang ngồi trước mặt Uông Đào vừa không nhịn được mà che miệng bật cười.
Uông Đào có chút giật mình.
Sau đó, trong ánh mắt ngơ ngác của cậu ấy, cô bé kia nhắm mắt lại, đứng lên, ôm ngực, đôi mắt cong cong như đang cười nói: "Ái chà, nếu hai chúng ta kết giao, có khả năng sẽ hơi phiền phức một chút, nhưng có thể nhìn thấy bạn học Uông Đào học hành tốt lên..."
Nói đến đây, cô bé bật cười, nhẹ nhàng vươn tay về phía Uông Đào, nói: "Nếu không, chúng ta có thể làm bạn bè trước được không?"
Ngọn gió ngoài cửa sổ không ngừng “Vù vù” tiến vào, cô bé kia vẫn mỉm cười đứng ở nơi đó, vươn bàn tay nhỏ nhắn về phía Uông Đào.
Sau bóng lưng mảnh mai ấy là ánh sáng mặt trời cực kỳ rực rỡ, dường như đứng ở nơi này, cũng có thể ngửi được mùi thơm ngát nhẹ nhàng, ấm áp trên mái tóc của cô gái kia.
Khóe miệng Uông Đào khẽ giật giật.
Giống như thời gian vừa một lần nữa ngưng đọng lại, hóa ra ý cười trong mắt cô ấy lại ấm áp tới nhường này.
Rốt cuộc, cậu ấy cũng đỏ mặt, gãi gãi đầu, rồi cụp mắt xuống, có chút ngại ngùng vươn bàn tay có chút mất tự nhiên của mình tới, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia.
"Chào bạn... Rất vui khi quen biết bạn..."
"Tôi... Tôi tên là Uông Đào."
...
【 đinh! Độ nổi tiếng của ngươi ở trận doanh Dạ Y đã đạt tới 100, mở ra giai đoạn thứ hai của nhiệm vụ. 】
【 đinh! Ngươi mở ra nhiệm vụ chuyển chức Dạ Y (2): Thông qua khảo hạch trên, sau đó gặp mặt chủ mẫu, nhận được bằng chứng thân phận Dạ Y, khen thưởng nhiệm vụ: Kỹ năng truyền kỳ đặc thù x1, tiền hắc lâu x10, kinh nghiệm cơ sở x1 vạn】
【 đinh! Chúc mừng ngươi hoàn thành che giấu nhiệm vụ đặc thù: Lý niệm và hành động, ngươi nhận được khen thưởng nhiệm vụ: độ hảo cảm của Uông Đào +100, độ nổi tiếng trong quần thể Dạ Y +20, quyển trục cường hóa kỹ năng +1】
Bên tai không ngừng vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống, nhưng giờ khắc này Lâm Ân lại không thể chú ý tới chúng. Bởi vì hắn đang cắn răng, cầm chiếc chìa khóa trong tay, nhanh chóng chạy như điên về phía trước, dọc theo dãy hành lang hắc ám bên ngoài phòng học.
Toang cmnr!
Toang cmn thật rồi!
Vừa nãy, tại vì hắn quá mức chìm đắm vào cảm xúc tuyệt vời khi được dạy bảo và mê hoặc cậu thiếu niên kia, khiến cho bản thân … mẹ nó, quên đi mình đang làm bài khảo hạch.
Đến lúc này, hắn mới vội vàng nhìn thời gian.
Đã vượt quá giới hạn tới hơn 20 phút rồi!
Mà sau khi hắn dùng chiếc chìa khóa nọ mở ra cánh cửa, căn phòng này cũng không trực tiếp truyền tống hắn đến cửa thứ ba.
Không còn gì để nghi ngờ thêm nữa... xem như một cửa này, hắn đã khảo hạch thất bại rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận