Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 484: Tạo Nghiệt Rồi!

Chương 484: Tạo Nghiệt Rồi!
Chỉ trong nháy mắt, tiếng thét chói tai với cường độ Decibel cực cao kia đã chấn cho hai bên màng nhĩ của Lâm Ân đều phát run lên.
Tiếng kêu to ấy cũng nhanh chóng lan ra, rồi không ngừng vang vọng bên trong căn biệt thự rộng lớn.
Cô bé nọ cũng nhân khoảnh khắc này, mà vùng lên, không chịu an phận một chút nào, thậm chí còn hung hăng đạp thẳng vào nơi mà mình không nên chạm tới.
Giống như đang muốn trực tiếp châm lửa cho động cơ xe máy, cô bé đạp Lâm Ân một cái khiến toàn thân hắn run lên.
Ngay tại khoảnh khắc ấy, bàn tay đang ôm chặt cô bé cũng không khỏi buông lỏng ra. Cô bé nọ lập tức kinh hoảng rơi thẳng từ trên trần nhà xuống dưới.
Trời đất! Sắp có một vụ tai nạn xảy ra rồi!
Quá kinh khủng! Không thể như thế được!
Mắt thấy cô bé sắp rơi xuống đất rồi ngay sau đó, trực tiếp gia nhập hội những người bán thân bất toại, Lâm Ân cũng khẩn trương lên, nếu không phải bản thân là một quý ông lịch thiệp, hắn đã sớm chuồn đi từ lâu rồi.
Tới cuối cùng, ngay tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Ân vội vàng lao mình xuống, trực tiếp vươn tay ra, nhanh như cắt túm được mắt cá chân của cô bé, rồi đúng vào giây phút cái đầu nhỏ nhắn kia chuẩn bị đập xuống đất, hắn đã thành công kéo được cô bé ấy lên rồi.
Nhưng hậu quả của pha hành động xuất thần trong thời điểm nguy cấp này đã xuất hiện.
Bởi vì quá mức sợ hãi, lại giãy giụa điên cuồng khiến cho chiếc áo ngủ lông xù trên người cô bé kia đã trở nên lỏng lẻo, rời rạc, nhưng ai có thể ngờ được, vào đúng thời khắc cuối cùng ấy, nó lại dứt khoát buông tay, suy suy sụp sụp mà rơi thẳng xuống đất rồi!
"Anh!"
Nhưng vào thời điểm này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Lâm Ân cũng không chú ý được nhiều như vậy, hắn vội vàng dùng sức kéo cô bé ấy lên, có điều… bởi vì biên độ giãy giụa của cô bé kia quá lớn, cần hắn phải dùng một bàn tay kéo tới, còn một bàn tay nâng lên, bởi vậy ngay trong nháy mắt, hắn kéo được cô bé kia lên trần nhà, hai đôi môi lại cực kỳ trùng hợp mà chạm vào cùng một chỗ.
"Anh!"
Gần như tại khoảnh khắc đó, cô bé nọ lập tức mở to hai mắt, dùng biểu cảm cực kỳ kinh hãi, khó mà tin được, trơ mắt nhìn nụ hôn đầu tiên của bản thân bị người ta cướp đoạt, khiến cho ngón tay vốn đang co quắp trước ngực Lâm Ân cũng theo bản năng mà đâm vào bả vai hắn.
Tạo nghiệt rồi!
Vào giây phút ấy, dường như có vô số bàn tay vừa lăn xả tới, lại nhanh chóng chạy lướt qua cõi lòng Lâm Ân
Nhưng dưới tình huống như vậy, Lâm Ân thực sự không có thời gian để nghĩ nhiều thêm nữa, hắn lập tức tắt đèn đi, bởi vì gần như ngay tại khoảnh khắc hắn kéo được cô bé kia lên trần nhà, thì cửa phòng lại một lần nữa bị ai đó đẩy ra.
"Tiểu thư!" Là vị quản gia kia, ông ấy vừa nghe được tiếng động đã vội vàng dẫn theo mười mấy người hầu, vội vàng chạy vào căn phòng đó.
Trong phòng vẫn không có ai, nhưng bọn họ lại nhanh chóng nhìn thấy chiếc áo ngủ của tiểu thư nhà mình đang nằm lặng lẽ dưới sàn nhà. Đó là chiếc áo mà bình thường tiểu thư nhà bọn họ thích mặc nhất.
Có nghĩa là, vừa rồi tiểu thư và kẻ bắt cóc kia vốn chẳng đi đâu hết, bọn họ vẫn một mực ở ngay bên trong gian phòng này?
Đột nhiên vị quản gia kia nghĩ tới cái gì, ông ấy vội vàng ngẩng đầu, nhìn thẳng lên trần nhà.
Nhưng không có!
Không có trên trần nhà?
Nếu không ở trên trần nhà thì bọn họ có thể trốn ở đâu được chứ?
Mà cũng chính tại một khắc này, đột nhiên ánh mắt ông ấy rơi xuống cánh cửa sổ đã bị mở ra. Gió ngoài cửa sổ vù vù thổi đến.
Nhưng rõ ràng là vừa rồi khi ông ấy kiểm tra mọi thứ trong căn phòng này, cánh cửa kia vẫn còn đang đóng chặt. Nói cách khác, ngay trước khi bọn họ tiến vào, kẻ bắt cóc kia đã mang theo tiểu thư nhà bọn họ lao thẳng ra bên ngoài cửa sổ rồi?
"Đáng chết thật!" Ông ấy nhanh chóng lao thẳng tới phía trước cửa sổ, ánh mắt vội vàng tìm kiếm trong bóng đêm mịt mù ngoài kia.
"Mau báo cảnh sát, để vài người ở lại chỗ này, những người còn lại mau chóng đi liên hệ với nhóm vệ sĩ ngoài cửa, khẳng định là tiểu thư vẫn còn ở bên trong tiểu khu này. Mau tìm đi!"
Rất nhanh, bên ngoài phòng đã vang lên những tiếng bước chân đầy hối hả vội vàng.
Mà vào giờ phút này, ở dưới gầm giường, Lâm Ân đang gắt gao kiềm chế cô bé không chịu an phận trong lòng kia.
Cùng thời điểm đó, hắn lại khẩn trương mà chăm chú nhìn vào từng bước chân không ngừng đi qua đi lại bên ngoài và bên trong phòng.
Cô bé kia đang nằm sấp trên người hắn, đôi mắt mở to, đầy kinh hoảng, cái miệng nhỏ nhắn đã bị hung hăng bịt kín, đôi tay nhỏ bé bất lực, đang túm lấy bả vai Lâm Ân, nhưng hai chân lại hoàn toàn không dám lộn xộn.
Bởi vì rơi vào loại tình huống này, dù cô bé có được người ta cứu đi trong lòng cũng không vui vẻ tí nào.
Tại sao lại như vậy?
Đơn giản thôi, bởi vì được người ta cứu đi cũng đồng nghĩa với bị người khác nhìn thấy toàn thân mình trần trùng trục, chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót, đã vậy còn bị một gã đàn ông xa lạ ôm chặt lấy người…
Vậy đó, được cứu mà danh dự hoàn toàn mất hết thì có vui vẻ được hay không?
Đương nhiên là không rồi!
Cho nên tuyệt đối không thể làm như vậy được!
Cùng thời điểm đó, Lâm Ân đang chăm chú lắng nghe tiếng bước chân vội vàng bước đi bên cạnh chiếc giường kia, trong lòng hắn đã thầm nguyền rủa Bạch Dật tới cả trăm lần lần.
Đã vậy, vào khoảnh khắc này, hắn còn có thể rõ ràng nhìn thấy Huyết Oa Oa vạn ác đang ngồi trong góc phòng đối diện với chiếc giường này, liều mạng mà bịt miệng nghẹn cười, thiếu chút nữa đã tự cười đến chết.
Hiển nhiên, cô bé kia vô cùng vui vẻ khi được nhìn thấy hắn rơi vào tình thế khốn nạn, bị ăn quả đắng thế này!
Không được!
Xem ra hắn không ra tay là không được!
Cần phải trực tiếp đánh ngất đám người hầu trong phòng ngủ, sau đó chờ Bạch Dật trở về, để cho gã tử tế giải thích với bọn họ một phen.
Hơn nữa, hắn còn phải trực tiếp đánh ngất toàn bộ đám người hầu kia cùng một lúc, bằng không ngoại trừ giết người diệt khẩu, hắn chẳng còn cách nào khác để ngăn cản cái danh hiệu lolicon biến thái + tên bắt cóc vô sỉ thích khoe hàng kia trực tiếp chuyển từ giả thành thật đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận