Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 831: Ưu Điểm Lớn Nhất!

Chương 831: Ưu Điểm Lớn Nhất!
Mà nếu dựa theo chuyện này để suy luận, thì rất có thể ví dụ đầu nêu ra ở phía sau kia, cũng có tiêu chuẩn đạo đức cực cao.
Xét cho cùng, khi muốn hiểu một chuyện gì đó, người ta cũng phải tiến hành kiểm chứng và bóc tách theo thứ tự, không thể cắt đi một đoạn nhỏ trong cả quá trình rồi lấy một đoạn nhỏ để đánh giá toàn bộ quá trình đó được.
Dù sao… tiêu chuẩn đạo đức của đầu cũng không thể "Rầm" một tiếng, trực tiếp từ điểm cao nhất lao thẳng xuống dưới đáy được!
Ai... vậy là cô ấy đã hiểu lầm đầu rồi?
Lâm Ân: (tiếng thở dài x2)
Trái Trái ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt nhìn Lâm Ân vừa rút khăn tay ra, nghiêng đầu sang một bên, rồi khẽ chấm chấm lau lau hốc mắt của mình, kèm theo một tiếng thở dài x3.
"Đầu, (o﹏o? ) ngươi... Ngươi giận ta ư?"
Lâm Ân buồn bã dùng tay áo lau mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Trái Trái, buồn bã nói: "Không có. Chỉ là … bỗng nhiên trong lòng ta lại có một chút cảm khái. Rõ ràng ta đã ở chung với tay trái của mình trong khoảng thời gian dài như vậy rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa lấy được tín nhiệm của tay trái, còn thường xuyên bị cô ấy nhận định mình là một tên vô đạo đức, cho nên trong lòng có một chút thương cảm mà thôi..."
Xoẹt —— Lâm Ân dùng sức mà lau nước mũi, rồi thương tâm ngẩng đầu, nhắm hai mắt lại.
Trái Trái có chút ngây dại, nhưng rất nhanh, cô ấy đã khôi phục lại tinh thần, vội vàng vươn tay đặt lên mặt Lâm Ân, có chút bối rối nói: "Đâu... Đâu có! Là đạo đức của ngươi chỉ hơi linh hoạt một chút! Nhưng lúc nó lên cao, lại cực kỳ cao đó! Trái Trái chưa từng nói ngươi không có đạo đức nha! Đầu à, ngươi đừng trở nên thương cảm như vậy mà!"
Lâm Ân khẽ lau khóe mắt ướt át, nín khóc lại mỉm cười nói: "Không sao đâu, ngươi có nói như thế nào cũng không sao cả, bởi vì lúc trước, ta không có lưu lại một ấn tượng đủ ổn trọng, đủ đáng tin cậy cho ngươi, cho nên mới khiến Trái Trái nghĩ rằng ta là một tên sắc lang không đáng tin. Chỉ có thể nói… là ta tự làm tự chịu, xứng đáng bị như vậy mà thôi."
Hắn hít sâu một hơi, trên mặt đầy vẻ cô đơn mà ưu thương.
"Đâu có đâu!" Trái Trái kinh hoảng, vội vàng chập hai tay lại, nói: "Đầu, ngươi đừng tùy tiện nói như vậy về chính mình mà! Kỳ thật ở trong lòng Trái Trái, ngươi cũng là một người rất tốt đó!"
Lâm Ân khẽ lau mắt một cái, hỏi: "Thật ư?"
Trái Trái dùng sức vẫy vẫy tay, nói: "Ừm ừm ừm! Đúng vậy! Đầu à, mặc dù ngươi có rất nhiều khuyết điểm, không thể đếm hết được, nhưng so với khuyết điểm, ưu điểm của ngươi cũng rất nhiều! Cũng vì những ưu điểm này mới khiến Trái Trái cho rằng ngươi là một người rất tốt!"
Lâm Ân do dự nói: "Ví dụ như?"
Trái Trái há miệng thở dốc, ngốc nghếch nói: "Ách..."
"..."
"..."
Bầu không khí xung quanh tạm thời chìm trong yên tĩnh.
Đôi mắt Lâm Ân bắt đầu tối lại, tràn đầy bi thương.
Trái Trái vội vàng o (≧ 口 ≦)o nói: "Ngươi đẹp trai này! Chẳng lẽ đây không phải là ưu điểm lớn nhất của ngươi sao?"
Tiếng vọng vang vang, kéo dài không dứt.
Lâm Ân lập tức bị lời nói này làm chấn động sững sờ tại chỗ.
Hồi lâu sau, Trái Trái ngơ ngác nói: "Ừm, không có gạt ngươi đâu."
【 đinh! Độ vui sướng của ngươi +5】
【 đinh! Độ vui sướng của ngươi +6】
Có thể nói khoảnh khắc ấy, Lâm Ân lập tức sung sướng như mở cờ trong bụng.
Quả nhiên… không hổ là Trái Trái đi theo hắn lâu nhất, tim liền tim thịt liền thịt, vừa nói một câu đã chỉ thẳng vào ưu điểm lớn nhất của hắn rồi. Nhưng đến đây, Lâm Ân lại không thể không kéo căng da mặt của mình ra, tiếp tục diễn vai đau thương nói: "Cám ơn ngươi, Trái Trái, ngươi đúng là tay trái tri kỉ của ta, có phải chúng ta chính là bạn bè thân mật nhất đúng không? Trái Trái."
Trái Trái nhìn vẻ mặt đau thương của Lâm Ân, lại dùng sức vẫy vẫy tay, (o﹏o? ) có chút mất tự nhiên nói: "Ừm ừm, chúng ta là bạn bè tốt. Đầu, ngươi đừng quá thương tâm như vậy, về sau Trái Trái hứa sẽ không tùy tiện nói lung tung như hôm nay nữa, nếu đầu có chỗ nào cần trợ giúp, Trái Trái cũng sẽ cố gắng hết mức tới hỗ trợ."
【 đinh! Độ tín nhiệm của Trái Trái đối với ngươi vừa trở nên sâu sắc hơn. 】
【 đinh! Độ tín nhiệm của Trái Trái đối với ngươi +10】
Lâm Ân lại vươn tay lau chút nước mắt vốn không tồn tại rồi nói: "Thật ư?"
"Thật!"
Lâm Ân vô cùng cảm động lập tức móc một tấm chứng từ ở trên người xuống, nói: "Vậy ngươi có thể ấn cho ta một dấu tay xuống đây không?"
"Có thể... Ai?" Trái Trái ngơ ngác nói có chút không hiểu lắm (o_o)?
Lâm Ân thoáng ngừng lại một chút, sau đó buồn bã nhắm mắt, khoanh tay đứng lặng lẽ một bên, có chút cô đơn thương cảm nói: "Quên đi, không ấn cũng được, coi như ta chỉ tùy tiện nói một câu vu vơ thôi, dù sao ta cũng không thể lấy được tín nhiệm của người bên cạnh mình mà, dù sao ta cũng..."
"Ấn! Ấn! Ta đâu có bảo mình không ấn đâu! Đừng có thương tâm nữa mà." Trái Trái o (≧ 口 ≦)o hốt hoảng hét lớn lên, sau đó “Ba” một tiếng lập tức ấn ngón tay xuống tấm chứng từ nọ.
Lâm Ân gật gật đầu, lại dùng ống tay áo lau mắt, rồi vô cùng cảm động thu tấm chứng từ nọ vào trong túi, nói: "Cám ơn ngươi Trái Trái, chủ nhân chỉ có thể rưng rưng cảm động mà nhận lấy thứ này thôi.”
Quả nhiên… Trái Trái vẫn là tri kỷ nhất.
Loại cảm giác khi nhanh chóng lừa được Trái Trái tới hỗ trợ mình kiếm tiền này thật là vui sướng, mà hắn cũng chỉ cảm nhận được nó từ trên người Trái Trái mà thôi.
...
Rất nhanh, sau khi chuẩn bị xong phần nền, chờ đợi loại nguyền rủa tiếp theo rất có khả năng sẽ bùng nổ, Lâm Ân lập tức di chuyển chiếc xe lăn, một lần nữa quay trở lại trước giường tiểu thư con rối.
Ánh mắt hắn dừng lại trên phần kết cấu bánh răng sau lưng tiểu thư con rối, sau khi được tháo dỡ, chúng đã lộ ra bên ngoài rồi.
Đúng là tình huống nghiêm trọng hệt như những gì hắn từng suy đoán.
Dưới vụ nổ mạnh kịch liệt lúc trước, rất nhiều linh kiện đã bị lực trùng kích quá lớn làm tan vỡ và tổn thương, nhưng cũng may, tiểu thư con rối đã vận dụng năng lượng chú thuật tới bảo vệ mấy bộ phận quan trọng trên người mình, nếu không tình trạng thương tích trên người cô ấy còn nặng nề và khó chữa trị hơn hiện tại rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận