Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 537: Chứng Sợ Chó Mức Độ Nặng!!!

Chương 537: Chứng Sợ Chó Mức Độ Nặng!!!
【 Cẩu Nhĩ Nương 】[Là cô bé tai chó…]
【 cấp bậc 】: 66
【 chủng tộc 】: sinh vật biến chủng đặc thù loại nhân hình họ nhà Chó.
【 trận doanh 】: Trung lập thiện lương
【 năng lực chiến đấu 】: Không có sức chiến đấu, nhưng xin đừng bỏ qua khả năng ảnh hưởng của cô ấy.
【 giới thiệu 】: là một sinh vật kỳ quái đến từ thế giới không biết, tuy là chó, nhưng cô ấy lại cho rằng mình là một con mèo. Cần chú ý một chút, đừng cho rằng cô ấy là sinh vật vô hại, dường như chỉ cần ở cùng cô ấy một đoạn thời gian hoặc là không thể thỏa mãn một loại yêu cầu nào đó do cô ấy đưa ra, ngươi sẽ phát sinh một chút biến hóa kỳ quái...
Ngay sau khi giao diện nọ xuất hiện, sinh vật lông xù kia đã đẩy cửa ra, để lộ một cái đuôi cong vểnh, không ngừng lắc tới lắc lui và gương mặt chó cún.
"Anh
Cẩu Nhĩ Nương cực kỳ đáng yêu ngẩng đầu lên, trong lòng cô ấy đang ôm con búp bê mèo nhỏ, vừa nói vừa thè lưỡi ra nhìn Lâm Ân.
Ánh mắt Lâm Ân lập tức trở nên cứng đờ.
Nên hình dung cảnh tượng này như thế nào đây?
Nếu chỉ nghe giọng nói thôi, thì đúng là vô cùng ngọt ngào động lòng người, giống như là một tiểu Loli tai mèo nhỏ xinh đáng yêu đang nũng nịu kêu Miêu Miêu meo bên tai ngươi vậy, khiến cho đầu óc ngươi cũng tùy tiện mà trở nên mơ màng, sau đó liên tưởng đến vô số những hình ảnh kiều diễm, ướt át.
Có điều… tới lúc người thật đứng thẳng trước mắt hắn rồi, hắn thực sự khó mà miêu tả được...
Cô ấy giống như một con chó Akita Inu đứng thẳng đi lại như người, nhưng mà trong miệng lại không ngừng kêu Miêu Miêu meo, mang tới cho người đối diện một loại cảm giác hỗn loạn, quái dị, khó có thể nói rõ thành lời được.
Lâm Ân lập tức duy trì trấn định, khụ khụ hai tiếng, mới mở miệng nói: "Đúng là tôi mới tới, cô cứ gọi tôi là bác sĩ Lương Y cũng được, xin hỏi cô đây xưng hô như thế nào?"
Cẩu Nhĩ Nương lắc lắc cái đuôi, vô cùng đáng yêu nói: "Anh cứ gọi tôi là Miêu Miêu đi meo ô, bác sĩ."
Lâm Ân: "..."
Tới đây, rốt cuộc Lâm Ân cũng không nhịn được nữa, hắn lập tức mở miệng hỏi han ( ̄w ̄;): "Miêu Miêu sao? Cái tên rất êm tai đó, nhưng chẳng phải cô là chó ư? Vì sao lại bắt chước mèo kêu như vậy?"
Cẩu Nhĩ Nương sửng sốt, thoáng có chút sợ hãi nói: "Rõ ràng tôi là một con mèo mà? Sao lại là chó được?"
"..."
Được rồi, đến đây thì Lâm Ân đã hiểu được rồi.
Hắn hiểu được vì sao nơi này lại có tên là “Trung tâm tiếp chẩn sinh vật không bình thường”
Đúng là không bình thường thật!
Lâm Ân bình tĩnh trở lại, nghiêm túc nói: "Được rồi, chúng ta sẽ nói về vấn đề ấy sau, xin hỏi thân thể của cô có chỗ nào không thoải mái ư?"
Cẩu Nhị nương thuần thục ngồi xuống trước quầy, ôm con búp bê mèo trong lòng, thở dài một hơi, sau đó buồn rầu nói: "Là thế này bác sĩ ạ, đúng là tôi thực sự gặp phải một chút chuyện khiến trong lòng vô cùng bối rối meo ô. Bởi vì chuyện này, khiến cho hàng đêm tôi đều nằm mơ thấy ác mộng hết đó meo ô. Hơn nữa, ông chú bác sĩ trước kia cũng không chữa khỏi được, bởi vậy mỗi ngày, tôi chỉ có thể đi đến nơi đây thôi meo ô.”
Lâm Ân do dự hỏi: "Là bệnh gì vậy?"
"Có chút thẹn thùng đó meo ô ~ "
Lâm Ân suy nghĩ một lát, ngay sau đó đã yêu cầu cô ấy đưa móng vuốt đến cho mình, hắn dự tính chẩn đoán bệnh cho cô ấy xem sao.
Mà gần như trong nháy mắt ấy, bên tai Lâm Ân đã truyền đến một chuỗi những âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 đinh! Ngươi phát động thuật chẩn đoán ngẫu nhiên đối với mục tiêu. 】
【 đinh! Ngươi phát hiện bệnh tật của mục tiêu: chứng sợ chó mức độ nặng. 】
【 chứng sợ chó mức độ nặng 】: bệnh tật tinh thần đặc thù, phàm là sinh vật nào mắc phải loại bệnh tật này đều sẽ biểu hiện ra tình trạng sợ hãi và khủng hoảng đối với toàn bộ những loài động vật họ nhà Chó, thậm chí là bất cứ sự vật gì có liên quan đến “Chó” đều làm đối phương sản sinh ra nỗi sợ hãi không thể phòng ngừa được.
Lâm Ân lập tức chấn động toàn thân.
"Cô sợ chó?"
Cẩu Nhĩ Nương vừa nghe được câu này, cả người có chút run run, sợ hãi nói: "Làm... Làm ơn đừng nhắc đến từ ngữ mấu chốt ấy!"
Tuy trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng khó tin tưởng, nhưng xuất phát từ quá trình rèn luyện nghề nghiệp bác sĩ hàng ngày, Lâm Ân vẫn nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Hắn nâng chiếc kính một mắt lên, nghiêm túc hỏi: "Có thể nói một chút tình huống cụ thể cho tôi biết được không meo?"
Cẩu Nhĩ Nương suy nghĩ một lát, sau đó mở to hai mắt nhìn tới, bàn tay vẫn ôm con búp bê mèo nhỏ trong lòng, nói:
"Tôi cũng không nhớ rốt cuộc đó là tình huống gì nữa meo ô, chỉ biết là sau khi rơi vào thế giới này, tôi đã cảm thấy vô cùng sợ hãi đối với loại sinh vật ấy rồi. Trước khi mẹ nuôi của tôi qua đời, bà cũng nói cho Miêu Miêu biết rằng, nếu gặp phải loại sinh vật khủng bố ấy, tôi nhất định phải chạy đi, bởi vì chúng nó là thiên địch của loài mèo! Là loại sinh vật vô cùng đáng sợ!"
Lâm Ân ngẩn người, hồi lâu sau mới do dự hỏi: "Xin hỏi mẹ nuôi của cô là?"
Cẩu Nhĩ Nương lập tức cười hì hì tìm ra một tấm ảnh chụp từ trong túi xách, đưa cho Lâm Ân nói: "Meo ô, đây là ảnh chụp gia đình của chúng tôi! Miêu Miêu vẫn luôn mang theo bên mình!"
Chỉ thấy phía trên tấm ảnh chụp màu xám trắng kia, Cẩu Nhĩ Nương đang ngồi trên đùi một người phụ nữ mặc váy dài có khuôn mặt của một con mèo, hai bên trái phải còn có hai người đàn ông một lớn một nhỏ cũng có khuôn mặt giống hệt một con mèo.
Thoạt nhìn bức ảnh ấy quỷ dị vô cùng.
"Người bên cạnh là cha nuôi và anh trai tôi, trước kia chúng tôi là một gia đình vô cùng hạnh phúc." Cẩu Nhĩ Nương nháy mắt, chỉ vào bên trên nói.
Lâm Ân liếc mắt nhìn cô ấy một cái, hỏi: "Ba mẹ nuôi của cô cũng cho rằng cô là mèo ư?"
Cẩu Nhĩ Nương sửng sốt, nói: "Đương nhiên là mèo rồi? Không thì là gì chứ?"
Lâm Ân do dự một chút lại mở miệng hỏi: "Vậy cô đã tận mắt nhìn thấy hình dáng bên ngoài của mình chưa meo?"
Cẩu Nhĩ Nương nghiêng đầu, hỏi lại: “Hình dáng bên ngoài của mình sao meo ô?"
Lâm Ân suy nghĩ một lát, rồi lập tức dựng một ngón tay lên, nhắm mắt nói: “Xin chờ tôi một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận