Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 678: Đây Đều Là Kinh Nghiệm Nhân Sinh Đó!!!

Chương 678: Đây Đều Là Kinh Nghiệm Nhân Sinh Đó!!!
Hai bên đường hầm này rất giống thành trong của ruột, bên trên lại dính liền với vô số những cái mầm thịt rậm rạp, một vòng nối tiếp một vòng.
Mà giờ phút này, tòa thành lũy biến dị khổng lồ của bọn họ đang nhanh chóng di chuyển bên trong khúc "Ruột" ấy.
Nhìn qua rất giống một cục phân cứng đang nhúc nhích trong đại tràng.
【 giá trị tinh thần của Lâm Ân -1】
【 giá trị tinh thần của Trái Trái -2】
Cái này… đúng là con mẹ nó chỉ tùy tiện liên tưởng một chút cũng khiến người ta ăn không ngon!
Đương nhiên, vị quan chỉ huy kia không nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Ân, gã lại tiếp tục giới thiệu với giọng đầy tự hào: "Bác sĩ tiên sinh, ngài cảm thấy thế nào? Có phải vô cùng đồ sộ hay không? Đây là một trong những sức mạnh to lớn của Mẫu Thần chúng ta. Chỉ dùng vài ngày ngắn ngủi, bộ rễ của Mẫu Thần bệ hạ đã chiếm cứ hai phần ba thành khu!"
"Tuy thần giáo Cơ Giới thế lớn, nhưng nếu thực sự khai chiến toàn diện, giáo phái Dục Vọng chúng ta cũng tuyệt đối không sợ bọn họ. Đúng là bọn họ chiếm quyền chủ động tại không trung và mặt đất, nhưng ở dưới lòng đất, lại là thiên hạ của chúng ta!"
Giọng nói của gã đầy xúc cảm dạt dào, tự hào và đắc ý vô cùng, không cần nói cũng biết.
Phải biết rằng, ở bên trong bộ rễ gốc dày đặc này, một tạo vật khổng lồ như tòa thành lũy biến dị, cũng chỉ tương đương với một điểm sáng mà thôi.
Thông qua phương thức so sánh khá là trực quan như vậy, hoàn toàn có thể hiểu được rốt cuộc bọn họ đang có được bao nhiêu tòa thành thị cùng lúc tồn tại và hoạt động dưới lòng đất này.
Đúng vậy, là vô số!
"Lợi hại! Lợi hại thật!" Lâm Ân cũng mở miệng tán thưởng.
Nói cho cùng, có thể tạo ra một loại mạng lưới có tính cơ động, linh hoạt và nhanh chóng như vậy, đã đủ để nói lên giáo phái Dục Vọng này cũng có chút tài năng rồi.
Lâm Ân cũng hiểu vì sao đối phương lại giới thiệu những thứ này cho mình biết. Kỳ thật đối phương đang muốn thông qua biện pháp này để tô đậm thêm thực lực của giáo phái Dục Vọng bọn họ, rồi lấy đó làm bàn đạp để tiến thêm một bước mà mượn sức hắn.
Ngay khi nhìn thấy Lâm Ân lộ vẻ hứng thú, vị quan chỉ huy kia lập tức chuyển đề tài, tiếp tục nói: "Bác sĩ tiên sinh, ngài thử nghĩ một chút về kiến nghị của tôi nhé, nếu ngài không ngại, chúng tôi có thể giúp ngài ghi chép thông tin vào trong hồ sơ. Làm như vậy, nếu gặp phải thần giáo Cơ Giới đuổi giết ở trong thành, ngài cũng có thể làm như chúng tôi, thông qua bộ rễ gốc tiến hành di chuyển, nhanh chóng đi tới bất cứ tiếp điểm nào ở nơi này, né tránh máy quét truy tìm của địch nhân."
Lời này vừa nói ra, trong lòng Lâm Ân khẽ động, hắn lập tức mở miệng hỏi: "Còn có thể làm như vậy sao? Không phải thứ này chỉ cho phép sinh vật của giáo phái Dục Vọng sử dụng sao?"
Quan chỉ huy kia lập tức lộ ra nụ cười tươi, ( ̄︶ ̄) hãnh diện nói: "Vốn là không được, nhưng xét cho cùng, lúc này cũng đang là thời kỳ chiến tranh, rất nhiều điều kiện sẽ được buông lỏng, không còn quá khắc nghiệt như trước nữa. Nếu ngài cần loại quyền hạn này, tôi cam đoan có thể xử lý nhanh chóng, gọn gàng cho ngài! Tôi chính là quan chỉ huy, việc nhỏ này vẫn có thể quyết định được!"
Nói xong, gã lập tức vươn tay vỗ vỗ bộ ngực của mình, như đang muốn nói, cứ giao toàn bộ cho tôi là được.
Ý đồ mượn sức đã lộ rõ ra ngoài rồi!
Lâm Ân xoa xoa cằm, nói: "Dường như chuyện này có chút không thích hợp đâu? Dù sao chúng ta cũng mới quen biết..."
Lời này vừa nói ra, vị quan chỉ huy kia lập tức không vui. Gã nghiêm túc nói: "Bác sĩ, ngài nói như vậy là quá khách khí rồi, ngài chính là ân nhân cứu mạng của chúng tôi, nếu không phải ngài ra tay tương trợ, e rằng hiện tại chúng tôi đã trở thành một đống chất lỏng dưới đất rồi. Hiện giờ tôi có khả năng giúp đỡ lại ngài, đương nhiên tôi sẽ giúp rồi. Chẳng phải đây là chuyện chúng tôi nên làm hay sao?"
Lời gã nói vô cùng thành khẩn, thành khẩn đến mức Lâm Ân có muốn từ chối cũng không được.
Lâm Ân thoáng trầm tư một lát, sau đó nhắm mắt lại nói: "Vậy được rồi, nhưng anh cứ yên tâm, khẳng định là ta sẽ trả lại ân tình này cho anh. Về sau nếu có chuyện gì không giải quyết được, anh cứ đến tìm ta bất cứ lúc nào, đừng khách khí."
Nghe được câu này, trong mắt vị quan chỉ huy kia lập tức lóe lên niềm vui khôn tả, nhưng gã vẫn cố làm ra vẻ thản nhiên, cố gắng kiềm nén niềm vui sướng trong lòng, nói: "Được! Bác sĩ, ngài chờ tôi một chút, tôi lập tức đi chuẩn bị cho ngài!"
Nói xong, gã xin một giọt máu của Lâm Ân, và nhanh chóng khua chiêng gõ trống bắt đầu đăng ký và thu nhận tin tức về huyết nhục của đối phương.
"Bác sĩ, ngài có cần tôi bố trí giùm ngài chuyện gì không?"
"Cho ta một cái phòng riêng, ta cần tử tế nghỉ ngơi một chút."
"Được! Bác sĩ ngài yên tâm, tôi lập tức cho người đi an bài!"
Rất nhanh, Lâm Ân đã rời khỏi khoang điều khiển. Mấy sĩ quan phụ tá xung quanh lập tức xông tới, nhìn theo bóng dáng Lâm Ân đi xa, ánh mắt lóe sáng, vội vàng mở miệng dò hỏi:
"Trưởng quan, ngài thực sự cấp quyền hạn tham gia vào bộ rễ gốc cho Dịch Y kia sao? Dường như chuyện này có chút không thích hợp?"
Quan chỉ huy kia liếc mắt nhìn gã một cái, sẵng giọng nói: “Động não tí đi, hiện tại là khi nào chứ? Là thời kỳ chiến tranh! Dưới tình huống như vậy, một khi chúng ta gặp được một cái đùi có thực lực mạnh mẽ như đối phương, nếu cậu không nhanh chóng lao tới ôm chặt nó, thì chờ đến lúc chúng ta thực sự đi đến căn cứ chủ rồi, sẽ chẳng có một chút chỗ tốt nào cho cậu đâu!"
"Cậu phải biết rằng, đùi không thường có, mà cái đùi chúng ta có thể ôm, lại là của hiểm, đã ít lại càng thêm ít, nhưng nếu có thể ôm được một cái, thì tôi dám cá cậu lập tức có thể bớt đi hai mươi năm cố gắng. Đây đều là kinh nghiệm nhân sinh đó."
"Cho nên tất cả phải nghe rõ ràng cho tôi!"
"Lần này muốn ôm đùi, chẳng những phải cấp quyền hạn cho đối phương, mà đợi chút nữa, chúng ta còn phải mang chiến lợi phẩm áp đáy hòm đi tặng cho người ta nữa! Nhớ kỹ, đừng có biểu hiện quá mức nịnh nọt, chỉ cần nói là thay lãnh đạo cân nhắc, xuất phát từ nhu cầu thực tế của lãnh đạo, sau đó bình thản thuyết phục đại lão nhận lấy món quà kia! Tất cả đã hiểu chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận