Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 553: Bà Ấy Đã Chết Rồi!!!

Chương 553: Bà Ấy Đã Chết Rồi!!!
"Miêu Miêu phải đi về! Miêu Miêu phải đi về chờ mẹ!"
Cô ấy lập tức thét lên một tiếng chói tai mà điên cuồng giãy giụa, nước mắt càng rơi, cô ấy càng không ngừng muốn thoát khỏi vòng tay đang trói buộc của Lâm Ân.
"Mẹ sẽ không tìm thấy Miêu Miêu mất!"
"Buông tay ra! Buông tay ra!"
"Ngươi cái tên xấu xa này! Ngươi cái tên xấu xa này, mau buông tay ra!"
Cô ấy vừa rít gào vừa chảy lệ, bộ móng vuốt sắc bén không ngừng lưu lại từng vết cào sâu hoắm trên người Lâm Ân.
"Bà ấy đã chết rồi." Một câu nói Lâm Ân lập tức làm cho đôi mắt của Miêu Miêu trở nên trống rỗng. Lâm Ân gắt gao nhìn vào tấm ảnh chụp trước mắt, mặc kệ Miêu Miêu vùng vẫy như thế nào, hắn vẫn ôm chặt cô ấy vào trong vòng tay mình.
"Câu chuyện kia đã trôi qua vài thế kỷ rồi."
"Nếu mẹ của cô còn sống, bà ấy nhất định sẽ quay lại đón cô đi."
"Nhưng cô đã lưu lạc... rất lâu rồi..."
Mấy câu nói kia giống như một cây búa lớn, nặng nề gõ thẳng xuống tâm linh, khiến Miêu Miêu không ngừng run rẩy.
Trước mắt… Trước mắt là một tấm ảnh chụp máu chảy đầm đìa.
Hiệu quả của năng lực “ký ức lúc trước đã mất đi” đang chậm rãi tan biến. Những tấm ảnh chụp kia đột nhiên biến đổi, chúng trở thành những đường nét phác họa rối loạn lung tung, rồi lại một lần nữa khôi phục trở thành thứ ảo ảnh đã bị chú thuật che đậy… giống như lúc trước.
Người một nhà bọn họ đang mỉm cười ngồi trước ống kính, có một con mèo nhỏ đang lười biếng nằm sấp trên đùi nữ chủ nhân.
Phía sau bọn họ … là một vạt nắng chiều tươi sáng.
Khung cảnh này, những nụ cười kia… khiến người ta hạnh phúc và bình yên đến lạ.
Miêu Miêu vô lực mà tê liệt tựa vào người Lâm Ân, cô bé không ngừng run rẩy nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp trước mắt, giống như cả người đã bị hút ra toàn bộ lực lượng, chỉ còn lại một khoảng không vô biên vô hạn.
Giờ khắc này, đột nhiên cô ấy có cảm giác mình đã mất đi tất cả thật rồi.
Lâm Ân thấp giọng nói: "Vô luận như thế nào, cô cũng phải sống sót, đừng để thứ hi vọng do mẹ cô khó khăn lắm mới ban tặng được cho cô đều bị lãng phí đi. Dù nơi này là thế giới hắc ám, tôi dám chắc rằng cô vẫn có thể tìm được một nhóm người thiện lương nguyện ý yêu thương cô."
Ánh mắt Miêu Miêu vẫn chìm trong trống rỗng, một câu cũng không nói được nên lời, thậm chí chỉ cần khẽ động móng vuốt một chút thôi, toàn thân cũng đau đớn giống như thiên đao vạn quả.
"Nhưng cũng không phải là không có hi vọng."
Miêu Miêu run lên.
"Có lẽ mọi người nhà cô đều còn sống, chỉ là bọn họ chưa thể nhớ lại mà thôi, có lẽ … nếu cô cố gắng tìm kiếm thì đến một ngày nào đó, cô sẽ tìm được bọn họ, sau đó cả nhà đoàn tụ với nhau."
Nghe đến đây, toàn thân Miêu Miêu lập tức rung động, đôi môi khẽ nhúc nhích, cô ấy ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt ầng ậc nước của mình nhìn sâu vào mắt Lâm Ân.
Lâm Ân cũng nghiêm túc nhìn cô ấy, bên trong con ngươi kia tràn đầy tinh thần và tin tưởng.
"Thật ư?" Miêu Miêu run rẩy nói.
Lâm Ân nghiêm túc gật gật đầu, bàn tay nắm lấy bả vai cô ấy, nói: "Đương nhiên là thật, bởi vì nơi này chính là quần tinh dưới thành Hắc Dạ, còn những Dạ Y nguyện ý trợ giúp cô đang trải rộng khắp cả thế giới hắc ám đó!"
"Miêu Miêu đâu còn gì phải lo lắng nữa?"
Miêu Miêu run rẩy nhìn hắn, nước mắt gần như không khống chế được, lại tiếp tục rơi xuống đất.
Giống như cô bé vừa bắt được một mảnh ánh sáng xa vời giữa đêm tối khôn cùng thăm thẳm.
Lâm Ân thấp giọng, chọc vào trán cô ấy một cái, nói: "Nếu khó chịu, cứ khóc ra đi. Ở nơi này, sẽ không có ai gây thương tổn tới cô nữa, nếu những kẻ kia dám đến, anh đây sẽ giết tất cả bọn họ!"
"Nếu cô nguyện ý, cô cũng có thể thay bỏ nó đi, không để cái túi da này làm tâm linh khổ sở nữa..."
Lâm Ân nhẹ nhàng vươn tay tới. Rồi chính trong khoảnh khắc ấy, một mảnh quang mang màu trắng chói mắt lập tức bao phủ lấy thân thể hai người bọn họ.
Giống như ánh mặt trời rực rỡ, trong khoảnh khắc kia, hết thảy hắc ám xung quanh đều bị nó xua tan.
Giống như Miêu Miêu vừa được quay lại buổi chiều trời cao vắng mây hôm ấy, tựa như mảnh ký ức vẫn một mực bị cô giấu thật sâu dưới tận đáy lòng mình, vừa sống dậy.
Để rồi … khi bản thân đắm mình trong thứ ánh sáng màu trắng chói mắt kia, Miêu Miêu vừa được mơ lại một giấc mộng xa xưa.
Cô nhìn thấy cặp móng vuốt lông xù quen thuộc, nhìn thấy những đường hoa văn trên người, được chạm vào khuôn mặt mềm mại lúc trước.
Cô kinh ngạc nhìn cặp móng vuốt nhỏ xinh và cái đuôi mềm mại vốn thuộc về mình từ thật lâu trước kia. Hết thảy mọi thứ trước mắt đều không chân thực, giống như một giấc mộng ban chiều.
Miêu Miêu… Miêu Miêu vừa lại một lần nữa được biến trở về hình dáng con mèo nhỏ lười biếng từng rúc vào trong lòng mẹ.
Giống như hết thảy những gì cô vừa trải qua chỉ như một giấc mộng kéo dài đến mấy thế kỷ, rồi đến khoảnh khắc này, cô tỉnh dậy.
Tỉnh dậy đúng vào buổi chiều hôm ấy.
Miêu Miêu ngẩng đầu, cô vừa nhìn thấy một gương mặt dịu dàng mà quen thuộc xuất hiện ngay trong mảnh ánh sáng màu trắng chói mắt kia.
"Mẹ..." Gần như trong khoảnh khắc ấy, cô ấy đã không thể khống chế được bản thân mình, mà bật ra tiếng gọi ấy.
“Tí tách” nước mắt từ trên mặt rơi xuống dưới.
"Ừm, hiện giờ con có ổn hơn chút nào không..." Người phụ nữa xuất hiện bên trong mảnh ánh sáng màu trắng kia, dịu dàng ôm lấy Miêu Miêu.
Mọi thứ trước mắt đều không chân thực, chúng giống như khung cảnh chỉ xuất hiện trong mộng hơn, nhưng Miêu Miêu lại có thể rõ ràng cảm nhận được những vết chai nhỏ trên đôi tay của mẹ.
Trong nháy mắt kia, gần như Miêu Miêu đã hoàn toàn mất đi khống chế, cô ấy bật khóc, đem toàn bộ áp lực và nỗi nhớ nhung đã chất chứa suốt mấy thế kỷ qua, lập tức bộc phát ra trong khoảnh khắc này…
Cô ấy lớn tiếng mà meo ô khóc.
Cô ấy dùng sức mà lao vào trong lòng người phụ nữ kia, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng meo ô và thút thít nghẹn ngào. Tâm trạng cực kỳ kích động giống như một đứa nhỏ đã bị vứt bỏ thật lâu, thật lâu rồi, đột nhiên lại được gặp mẹ….
"Mẹ! Mẹ! Miêu Miêu nhớ mẹ meo ô! Vì sao mẹ không đến đón con?"
"Mẹ, vì sao mẹ không đến đón Miêu Miêu về nhà?"
"Miêu Miêu chờ rất khổ sở, rất khổ sở..."
Người phụ nữ kia nhắm mắt lại, bà nhẹ nhàng ôm con mèo nhỏ đang khóc thảm thiết vào trong ngực, nói: "Không sao rồi... Không sao rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận