Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 332: Đây Thật Sự Chỉ Là Trùng Hợp?

Chương 332: Đây Thật Sự Chỉ Là Trùng Hợp?
Ngay sau đó, đột nhiên Độ Nha vươn tay tới, ngón tay rung động, dồn dập mà nhanh chóng cởi bỏ hàng cúc trên chiếc áo da của mình, rồi quay sang điên tiết hét lớn lên với ba Dạ Y bên người kia: "Mau! Mau giúp tôi cởi ra đi!"
Lời này vừa nói xong, ba Dạ Y kia toàn thân rung động, rốt cuộc cũng ý thức được tình huống không thích hợp.
Bọn họ vội vội vàng vàng, luống cuống tay chân mà xông lên phía trước, nhanh chóng cở bộ áo da màu đen trên người Độ Nha xuống, để lộ ra thân thể mọc đầy linh vũ tối đen dưới bộ áo da kia.
Một Dạ Y trong đó lập tức vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy tình huống này.
Bởi vì đúng là bên dưới lông chim sau lưng Độ Nha đã thật sự mọc đầy những điểm tròn màu đỏ chi chít rậm rạp, mà bộ lông chim vốn bóng mượt trơn mịn, cũng chuyển thành màu đen u ám.
"Thế nào?" Độ Nha lập tức nhíu mày dò hỏi.
Ba Dạ Y kia quá đỗi khẩn trương, bởi vì nhân loại kia thực sự nói đúng rồi.
"Tình huống vô cùng không tốt! Độ Nha tiên sinh!"
"Những điểm đỏ sau lưng đang nhanh chóng khuếch tán, giống như… đúng là virus【 đỉa 】đã dẫn phát thứ bệnh trạng tồi tệ nào đó rồi!"
"Tiên sinh! Anh cần trị liệu!"
Thấy một màn như vậy, ba Dạ Y kia đột nhiên cắn chặt hàm răng rồi vươn tay tới, trực tiếp túm lấy một mớ lông chim sau lưng Độ Nha. Sau đó, bọn họ gật đầu với nhau, ánh mắt đầy kiên định.
Và rồi…
Phựt phựt ——
Phựt phựt ——
Phựt phựt ——
"Ối —— "
Một tiếng kêu to vừa hoảng sợ vừa đau đớn, còn mang theo chút ý tứ quá bất ngờ không kịp đề phòng vang lên.
Độ Nha nắm chặt hai tay, toàn thân đã bị hành động nhổ lông vừa tàn nhẫn vừa đột ngột của bọn họ, biến thành co rút lại.
Bởi vì đối với Arakkoa và loài chim, nhổ lông chính là một loại khổ hình khó có thể nói rõ thành lời.
Độ Nha run rẩy, nhưng gã không có mất đi lý trí, chỉ nhanh chóng cắn chặt răng xuống, trực tiếp tháo chiếc mặt nạ mỏ chim của mình, để lộ ra một gương mặt Arakkoa quái dị, là sự kết hợp giữa nhân loại và quạ đen.
Ừng ực ừng ực—— Gã nhanh chóng uống xong một bình dược tề đặc hiệu có tác dụng ngăn chặn virus【 đỉa 】, rồi cắn răng xoay người nói: "Lập tức lấy thuốc bôi từ trong hòm thuốc của tôi ra ngoài! Mau!"
"Được!"
Ngay tại khoảnh khắc này, ba Dạ Y đằng sau lưng gã lập tức để lộ ra thao tác chữa bệnh xuất sắc, được rèn luyện hàng ngày. Chỉ thấy bọn họ nhanh chóng lấy dược tề và ống chích tới, rồi đặt Độ Nha ngồi xuống băng ghế, lộ phần lưng ra.
Một Dạ Y trong đó cắn răng nói: "Độ Nha tiên sinh, tình huống khá cấp bách, chúng tôi chuẩn bị bắt đầu rồi, anh hãy kiên nhẫn một chút."
Phập phập phập ——
Ngay dưới cái nhìn chăm chú xen lẫn khiếp sợ của nhóm cư dân tiểu trấn xung quanh, Dạ Y kia đã cầm kim tiêm, dùng một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi mà “Phốc phốc phốc phốc” điên cuồng đâm xuống phía sau lưng Độ Nha, tiêm vào từng mũi từng mũi dược tề kháng virus.
"Tiên sinh! Chúng tôi vẫn phải tiến thêm một bước mà loại trừ lông chim trên người anh, anh cố gắng nhẫn nhịn một chút!"
"Khoan đã!"
Phựt phựt phựt phựt phựt phựt—— ba Dạ Y kia cắn chặt răng, lập tức chia nhau ra, phân công hợp tác, rồi hung hăng nắm lấy phía sau lưng Độ Nha, người vẫn đang không ngừng co rút cái đầu xuống vì đau đớn, triển khai quá trình tiếp theo của công tác dọn dẹp.
Ngay tức khắc, lông chim bay tán loạn.
Tựa như vừa đi vào hiện trường giết mổ gia cầm, thật nhiều lông chim không ngừng “Xoát xoát xoát” mà bay loạn ra bên ngoài.
Nhưng nói gì thì nói, Độ Nha cũng là Độ Nha, ngay cả khi bị bọn họ thô bạo áp dụng hành động nhổ lông, gã vẫn thể hiện ra khả năng nhẫn nhịn, chịu đựng đau đớn cực kỳ xuất sắc của mình.
Vào khoảnh khắc ấy, gã đang gắt gao cắn chặt đôi bao tay của mình, rồi gian nan mà ngẩng đầu, điên tiết hét lớn với Lâm Ân: "Không thích hợp! Không thích hợp!"
"Kể cả khi bên trong lỗ chân lông của tôi có lưu lại độc tố của virus【 đỉa 】, thì vì sao lúc trước hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, phải chờ tới lúc cậu chẩn đoán bệnh cho tôi, nó mới bùng nổ?"
"Anh cho là tôi hạ nguyền rủa ư?" Lâm Ân nghiêm túc nhìn Độ Nha đang bị ấn xuống băng ghế, điên cuồng nhổ lông, rồi nâng kính mắt lên, kiên định nói: "Tiên sinh, tôi có thể thề với trời, tuyệt đối không phải tôi giở trò quỷ. Đây thực sự là kết quả chẩn đoán của tôi."
"Bởi vì tôi đến nơi này với mục tiêu là gia nhập Dạ Y, mà không phải đến gây sự, nếu tôi thực sự giở trò gì đó với anh, thì rốt cuộc là tôi đang mưu đồ cái gì chứ?"
"Trước đó, chúng ta hoàn toàn không quen nhau, hãm hại anh tôi chẳng được một chút chỗ tốt nào cả mà?"
Độ Nha gắt gao cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn khi bị nhổ lông sau lưng. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, đúng là những gì Lâm Ân nói cũng có chút đạo lý.
Hơn nữa, ở thời điểm hắn chạm vào người gã, trên thân thể cũng không phát sinh bất cứ dấu hiệu nào cho thấy đã có nguyền rủa và ôn dịch xâm nhập vào bên trong.
Chẳng lẽ nói...
Đây thật sự chỉ là trùng hợp?
Nghĩ đến đây, Độ Nha cắn răng, đổ mồ hôi đầm đìa, nói: "Tôi tán thành năng lực chẩn đoán bệnh của cậu, hẳn là trên người tôi không còn bệnh trạng nào khác chứ?"
Lâm Ân ngẩn ra, lập tức vui vẻ nói: "Anh cũng biết trên người mình vẫn còn bệnh trạng khác sao?"
Ông ——
Hai mắt Độ Nha lập tức chuyển thành trống rỗng.
Lâm Ân lập tức nâng bản bút ký đang cầm trong tay lên, chỉ vào một đống bệnh tật bên trên, nghiêm túc nói: "Có, hơn nữa trên người anh không chỉ có bệnh, còn có rất nhiều bệnh."
"Bởi vì có quá nhiều bệnh được chẩn đoán ra, cho nên tôi mới chuyên môn viết cho anh một cái bệnh án."
Sau đó ngay dưới cái nhìn chăm chú có chút trống rỗng của Độ Nha, Lâm Ân mặc áo dài màu trắng, nâng kính mắt lên, nghiêm túc đứng dậy, đi tới trước mặt Độ Nha đang bị nhổ lông, nhỏ giọng nói: "Tôi đã chẩn đoán được căn bệnh thứ ba của anh rồi, là một loại bệnh tật về não bộ mạn tính nào đó, theo cách nói dân gian, nó chính là "Động kinh", tỷ lệ chí mạng không cao. Biểu hiện chủ yếu của nó là thân thể sẽ co giật mang tính gián đoạn, miệng sùi bọt mép, con ngươi rời rạc. Bình thường, loại bệnh này rất dễ đột phát ở thời điểm bản thân chịu kích thích mãnh liệt."
Lâm Ân trấn định nói: "Chỗ chúng tôi thường gọi nó là: Bệnh động kinh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận