Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 184: Chẩn Đoán Bệnh Ngẫu Nhiên!!!

Chương 184: Chẩn Đoán Bệnh Ngẫu Nhiên!!!
"Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!" Phệ Tâm Ma càng thêm dữ tợn rít gào. Chỉ là… dù có làm thế nào chăng nữa, gã cũng không tìm được biện pháp thoát khỏi thế công của Tiểu Tiểu.
Cùng lúc đó, tiếng cảnh báo tự hủy chói tai đã thay đổi, trở nên càng ngày càng kịch liệt, cho thấy bất cứ lúc nào, cái căn cứ này cũng có khả năng bốc cháy.
Mà đồng thời ở trong miệng Tiểu Tiểu, Lâm Ân khẽ nheo hai mắt, chậm rãi vươn tay tới, ánh mắt xuyên qua hàm răng của Tiểu Tiểu, rơi xuống người Phệ Tâm Ma.
Cho nên.
Ngươi thật sự là tạo vật máy móc...
Hay chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi?
Nếu di chuyển ý thức, hẳn là bên trong bộ thể xác này, vẫn còn ẩn giấu một bộ phận huyết nhục dơ bẩn của ngươi...
Đúng không nào?
【 đinh! Ngươi đang sử dụng hiệu quả chủ động của thuật chẩn đoán bệnh ngẫu nhiên, xin hỏi có lập tức vận dụng hay không? 】
"Đương nhiên." Lâm Ân nheo mắt: "Bệnh nhân đáng yêu của ta."
Ông ——
Gần như trong nháy mắt kia, cánh tay đang vươn tới của Lâm Ân lập tức nắm chặt lại.
【 đinh! Thành công sử dụng thuật chẩn đoán ngẫu nhiên! 】
【 đinh! Ngươi chẩn đoán ra bệnh tật ngẫu nhiên trên cơ thể mục tiêu: ký sinh trùng đại não! 】
【 đinh! Ngươi chẩn đoán ra bệnh tật ngẫu nhiên trên cơ thể mục tiêu: Tắc động mạch não! 】
【 đinh! Ngươi chẩn đoán ra bệnh tật ngẫu nhiên trên cơ thể mục tiêu: Nhồi máu não! 】
【 đinh! Ngươi chẩn đoán ra bệnh tật ngẫu nhiên trên cơ thể mục tiêu: Bệnh Alzheimer! 】
【 đinh! Ngươi chẩn đoán ra bệnh tật ngẫu nhiên trên cơ thể mục tiêu: Bệnh tâm thần phân liệt! 】
Chính tại khoảnh khắc đó, Phệ Tâm Ma vốn đang dữ tợn leng keng đối chọi cùng xúc tu trên người Tiểu Tiểu, lại lập tức rúng động toàn thân.
Lần lượt từng luồng cảm giác khác thường, khó có thể hình dung nổi, nhanh chóng từ bên trong đại não của gã “Ù ù” thổi quét đến toàn bộ những thiết bị cảm biến trên cơ thể.
Khả năng điều khiển thân thể máy móc của gã, bắt đầu ngưng trệ.
Hình ảnh sinh ra do bộ cảm biến thị giác truyền phát đến đại não cũng bắt đầu chuyển thành mơ hồ không rõ.
Giờ khắc này, đột nhiên Phệ Tâm Ma lại có thể cảm nhận được đại não của mình đang rơi vào tình trạng thiếu dưỡng khí và tắc nghẽn mạch máu, kèm theo đó là cảm giác mê muội và buồn nôn nghiêm trọng, cùng với từng chuỗi nhận thức sai lầm, ảnh hưởng mạnh tới khả năng phán đoán của tinh thần lực.
"Chuyện này... Đây là..." Ý thức trong đầu gã lập tức trở nên hoảng hốt.
Mà bên trong bộ thân thể máy móc của gã lại không ngừng vang lên những tiếng cảnh báo chói tai.
Gần như trong chớp mắt, bộ cảm biến kết nối với đại não đã thu nhận toàn bộ những biểu hiện dị thường vừa xuất hiện rồi tiến hành phân tích, đồng thời, nó cũng nhanh chóng truyền phát đến bộ cảm biến thị giác của gã.
Mà ngay khi nhìn thấy thông tin bệnh tật xuất hiện, trước mắt Phệ Tâm Ma lập tức tối sầm xuống, thiếu chút nữa là trực tiếp tê liệt luôn.
"Không thể nào!" Gã hoảng sợ rít gào.
Mà bởi vì đại não gặp phải bệnh biến, khiến bộ thân thể máy móc của gã ngưng trệ, trực tiếp bị một nhánh xúc tu của Tiểu Tiểu đánh bay ra ngoài hơn trăm mét.
Nhồi máu não! Trong cơ thể gã lại xuất hiện bệnh nhồi máu não!
Còn có tắc động mạch não!
Kèm theo một loạt biến chứng ác tính đến từ bệnh tật trong đại não!
Nói đùa gì vậy? Đùa này không vui tí nào đâu!
Phệ Tâm Ma quá đỗi sợ hãi.
Mà cũng chính tại một khắc này, trong miệng Tiểu Tiểu đang đuổi theo phía xa xa (〝 ▼ 皿 ▼), lại truyền đến giọng nói của Lâm Ân: "Quả nhiên tao đã đoán đúng rồi, Phệ Tâm Ma, mày còn chưa thể chân chính thoát ly được thực thể vật chất, để cho ý chí tồn tại một mình?"
"Nói cho cùng, mày cũng không phải u linh chân chính, và bộ thân thể máy móc này cũng chỉ là một bộ xác rỗng có tác dụng bảo vệ đại não của mày mà thôi."
"Nếu mày sử dụng một bộ thân thể máu thịt chân chính, có lẽ tao chẳng làm gì được mày, nhưng mày lại sai ở chỗ, mày dám dùng một bộ máy móc bọc thép tiến tới huênh hoang trước mặt tao!"
Trong miệng Tiểu Tiểu, Lâm Ân nhắm hai mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh.
Phải biết rằng, thông qua phản hồi của hệ thống, Lâm Ân đã hiểu được cấu tạo của bộ thân thể máy móc trước mắt rồi.
Trên thực tế, bên dưới kết cấu máy móc tinh vi kia, lại đang cất giấu một bộ não huyết nhục vô cùng yếu ớt.
Tựa như ngươi đào đại não của mình ra, sau đó bỏ nó vào bên trong một bộ máy vậy. Và ngay cả khi thân thể máy móc của ngươi có mạnh hơn nữa, cũng không thay đổi được sự thật là đại não của ngươi rất yếu ớt.
Mà hiệu quả của thuật chẩn đoán ngẫu nhiên trong tay hắn lại được quyết định bởi tinh thần lực của chính hắn, cùng với cường độ thể chất của mục tiêu.
Thể chất của mục tiêu càng yếu, xác suất phát động thành công càng cao, và ngược lại.
Nếu Phệ Tâm Ma vẫn dùng bộ thân thể lúc trước, xác suất thành công của kỹ năng kia không lớn, nhưng đối với bộ thân thể hiện tại, chỉ có đại não mà không có thân thể, thật hiển nhiên, hắn có thể tùy tiện vận dụng kỹ năng kia, mà chẳng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra cả.
Bởi vì từ trước đến nay, vốn không có một bộ máy nào có thể chân chính chịu tải được ý chí. Và cái gọi là thân thể máy móc kia, cũng chỉ là một loại … binh khí càng thêm tinh vi, cao cấp hơn mà thôi.
"Tiểu Tiểu! Nhược điểm là đầu của hắn, kế tiếp phải dựa vào cô rồi!"
Đến đây, Lâm Ân đứng dậy, trên môi nở nụ cười đầy quỷ dị.
Trong nháy mắt, Tiểu Tiểu (〝 ▼ 皿 ▼) giống hệt một chiếc xe tải hạng nặng, “Ù ù” lao qua, những nhánh xúc tu thật lớn hung hăng đập thẳng vào đầu Phệ Tâm Ma, trực tiếp khiến đối phương cắm đầu xuống đất.
Oanh ——
Oanh ——
Những tiếng đập mạnh không ngừng vang lên.
Mà ở bên tai và trước mắt của Phệ Tâm Ma, lại không ngừng truyền đến âm thanh cảnh báo của thân thể máy móc.
"Cảnh báo... Truyền phát thị giác bị hao tổn... Truyền phát thính giác bị hao tổn... tín hiệu gốc thần kinh yếu bớt... Đại não xuất hiện bệnh biến dị thường... Lập tức triển khai trị liệu khẩn cấp..."
"Cảnh báo... khung xương ngoài đầu đang chịu lực trùng kích nghiêm trọng... bệnh biến bên trong đại não gia tăng... Không thể chữa trị... Bệnh biến gia tăng..."
Nhồi máu não!
Tắc động mạch não!
Ký sinh trùng!
Bệnh Alzheimer!
Dù Phệ Tâm Ma có trí tưởng tượng phong phú tới cỡ nào, gã cũng tuyệt đối không thể nghĩ tới, bản thân lại rơi vào tình trạng ‘ngựa mất chân trước’ [1] ngay tại thời điểm này!
[1] : chỉ con ngựa đang chạy trốn thì mất chân trước (hoặc móng trước) mà té ngã. Có thể hiểu nôm na là tuột xích giữa đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận