Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 827: Người Và Vật!

Chương 827: Người Và Vật!
Lâm Ân khôi phục lại vẻ trấn định của một bác sĩ, sau đó nhanh chóng đeo bao tay Dạ Y và khẩu trang lên, cũng trực tiếp lấy từng kiện công cụ máy móc từ trong túi mình ra ngoài.
"Ta từ chối!" Hắc Huyền Nguyệt phẫn nộ nói.
"Từ chối vô hiệu." Lâm Ân cầm lấy một con dao giải phẫu dài nhỏ, nhẹ nhàng chuyển động tiêu cự bên trên chiếc kính một mắt của mình, nói: "Cô có biết thương tích trên người cô nghiêm trọng đến mức nào hay không? Tôi không nói đùa với cô đâu. Nếu đã là chủ thuê của cô thì tôi cũng chính là người chịu trách nhiệm cho sức khỏe của cô. Tôi không cần biết có phải cô thực sự coi bản thân là một món đồ vật hay không, cũng không cần biết cô có nguyện ý hay không..."
"Hôm nay tôi nhất định phải chữa khỏi cho cô."
Hắc Huyền Nguyệt cắn chặt môi, phẫn nộ nói: "Ngươi là tên khốn nạn."
Lâm Ân nghiêm túc nói: "Cám ơn đã khích lệ."
Ngay lúc đó, bên tai Lâm Ân lập tức vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 đinh! Chúc mừng ngươi phát động nhiệm vụ: thân thể tổn thương của tiểu thư con rối, mục tiêu nhiệm vụ: Hoàn thành quá trình trị liệu cho tiểu thư con rối, khen thưởng nhiệm vụ: Tiền khô lâu x500, kinh nghiệm cơ sở x1000, khen thưởng kỹ năng đặc thù x1】
Cùng với âm thanh nhắc nhở của hệ thống truyền đến bên tai, Lâm Ân nghiêm túc nâng chiếc kính một mắt của mình lên, nói: "Một khi đã như vậy, tôi bắt đầu đây, cô cố gắng chịu đựng một chút."
Nói xong, con dao giải phẫu trên tay hắn đã nhẹ nhàng đâm vào làn da trắng nõn sau lưng cô ấy.
Cùng với từng cơn đau đớn dồn dập truyền tới từ ý thức, Hắc Huyền Nguyệt lập tức cắn chặt khớp hàm theo bản năng, toàn thân khẽ run rẩy, chỉ còn biết cố gắng chịu đựng những hành vi ác liệt hắn đang tiến hành sau lưng mình.
Đáng ghét.
Tên khốn nạn đáng ghét
Cô ấy thật sự rất muốn biết… vì sao hắn nhất định phải gây khó dễ cho mình như vậy?
Lần nào hắn cũng dùng những hành vi ác liệt kiểu này để kích động cảm xúc trong lòng cô ấy, rõ ràng cô ấy hoàn toàn không muốn nói chuyện, nhưng hắn lại nhất quyết phải bắt cô ấy trả lời cho bằng được, rồi sau đó kiểu gì cũng phải ép cô ấy đến mức phát điên lên mới chịu hài lòng bỏ qua.
Chẳng lẽ hắn làm như vậy vì cô ấy vừa cứu hắn sao?
Nhưng cô ấy cứu hắn chỉ vì bị khế ước cưỡng chế kiểm soát mà thôi, nếu không có khế ước kia… cô ấy chắc chắc sẽ không... sẽ không…
Cô ấy cắn chặt khớp hàm, mỏi mệt mà dùng sức nhắm hai mắt lại.
Đúng vậy.
Chỉ vì khế ước.
Phải biết rằng, ngay cả lúc trước khi Hắc Huyền Nguyệt còn ở bên trong trang viên con rối, tại thời điểm bản thân đứng bên trong đám chị em, nhìn bọn họ cười cười nói nói với nhau, cô ấy vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, chẳng biết vì sao bọn họ lại thích trò chuyện với nhau như vậy, bởi vì theo cô ấy, tham gia vào những câu chuyện vô thưởng vô phạt kia chính là đang lãng phí thời gian.
Vấn đề là một chuyện chỉ làm lãng phí thời gian như vậy, lại rất quan trọng với Lâm Ân, bởi vì mỗi lần hắn đều cưỡng chế, ép cô ấy phải trao đổi với hắn.
Nhưng với cô ấy, trò chuyện là vô bổ, trao đổi là thừa thãi, nếu không cần thiết hoặc không có mệnh lệnh, cô ấy chẳng bao giờ muốn tương tác với người xung quanh làm gì.
Bên cạnh đó, cô ấy lại cho rằng, mỗi một lần chiến đấu, nhất định phải liều mạng. Bởi vì cô ấy cần hoàn thành khế ước và mệnh lệnh.
Cũng giống như lúc cô ấy và chị cả chiến đấu vậy, bởi vì mệnh lệnh nói rõ rằng cô ấy phải toàn lực ứng phó, phải giành được thắng lợi, nghĩa là cô ấy sẽ dốc hết toàn lực để hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Tới cuối cùng, cô ấy đã giành được thắng lợi, cũng làm con mắt của chị cả bị thương, nhưng không hiểu sao, mọi người không khen cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ, lại chạy đến vây quanh chị cả, còn trừng mắt phẫn nộ nhìn người chiến thắng là cô ấy?
Cô ấy không biết vì sao, nhưng cô ấy cũng không muốn suy nghĩ. Bởi vì cô ấy cho rằng suy nghĩ chuyện đó thật vô nghĩa, cô ấy chỉ dốc hết sức tới hoàn thành mệnh lệnh mà thôi, không hơn.
Và cho tới bây giờ, cái giá phải trả cũng như phần thưởng báo đáp, vốn là chuyện cô ấy không bao giờ nghĩ đến.
Cho nên cô ấy thật sự không nghĩ ra nguyên nhân vì sao, rõ ràng cứu hắn là chuyện cô ấy phải làm vì hoàn thành khế ước và yêu cầu của mệnh lệnh mà thôi, vì sao người kia nhất định phải lộ vẻ quan tâm như vậy, thậm chí còn cưỡng ép muốn ra quyết định thay cô ấy?
"Tiểu thư con rối, cô thật sự không thể vĩnh viễn coi mình là một món đồ như vậy được." Lâm Ân vừa hết sức chăm chú phẫu thuật cho Hắc Huyền Nguyệt vừa mở miệng nói, âm thanh truyền qua chiếc khẩu trang trên mặt hắn: "Tuy tôi cũng biết cô vốn là một con rối, nhưng mẹ của cô, các chị em của cô, thậm chí là những tên khốn nạn thuộc tộc máy móc kia, bọn họ cũng chưa từng có suy nghĩ không coi trọng chính mình như cô."
"Cô có thể tự hỏi, có thể tức giận, có thể cảm nhận được đau đớn, cũng sẽ phát sinh những phản ứng đầy cảm xúc đối với đủ loại hành động vô lễ tôi làm ra, chẳng lẽ cô vẫn chưa chú ý đến sao?"
Lâm Ân lắc lắc đầu, vẫn một mực chăm chú tháo dỡ kết cấu máy móc sau lưng cô ấy, nhưng vẫn không quên mở miệng nói: "Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô là một cái trình tự không có bản ngã của mình, chỉ biết duy nhất một chuyện là chấp hành mệnh lệnh. Cô không phải tảng đá, cô cũng biết từ chối, nếu đã như vậy thì vì sao cô không thể coi bản thân mình là một sinh vật sống bình thường như bao người khác chứ?"
"Cô có biết vì sao tôi cứ quan tâm đến cô như vậy hay không? Bởi vì ở trong mắt tôi, cô nên là … hoặc vốn là một con người đang sống."
Hắc Huyền Nguyệt rơi vào im lặng, cô ấy khẽ liếc mắt, lướt qua sườn mặt của mình nhìn về phía Lâm Ân, chỉ thấy ánh mắt hắn rất chuyên chú, cũng rất bình thản, giống như cuộc nói chuyện giữa cô và hắn là một lần tâm sự cũng nhau trao đổi rất bình thường giữa hai người bạn với nhau, nhưng dường như những lời hắn vừa nói ra kia, lại trực tiếp đưa ra câu trả lời cho vấn đề vẫn một mực tồn tại trong lòng cô ấy.
Nhưng nó thực sự có thể trở thành đáp án cho vấn đề kia sao?
Chỉ vì hắn coi cô ấy là một con người đang sống?
Chỉ như vậy thôi không?
Nhưng người và vật thì có gì khác nhau đâu?
-apptruyen-
Bạn cần đăng nhập để bình luận