Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 248: Bà Có Bệnh Rồi!!!

Chương 248: Bà Có Bệnh Rồi!!!
"Đến đây đi! Quý khách, mời thưởng thức."
Nữ chủ nhân liếm liếm đôi môi huyết hồng của mình một cái, để lộ ra nụ cười tươi hiền lành quỷ dị.
Lâm Ân không chút do dự, đã một lần nữa ngồi xuống vị trí của mình, thuần thục cài khăn ăn lên cổ áo, một tay cầm dĩa, một tay cầm dao, hào hứng phấn khởi.
"Đây đều là những món thức ăn được chúng tôi tỉ mỉ chuẩn bị cho cậu." Vị phu nhân nọ thướt tha đi tới bên cạnh Lâm Ân, vươn ngón tay thật dài của mình cầm lấy cái nắp đậy đồ ăn ngay trước mặt Lâm Ân, từ tốn mở nó ra.
Ngay lập tức, thứ mùi hương nồng đậm từ bên trong bay tới, lấp đầy khoang mũi.
"Đây là món ăn ngon đặc sắc mà tôi chuyên môn chuẩn bị cho cậu đó, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều là hàng thượng đẳng nhất. Tôi cam đoan khẩu vị ăn uống của cậu sẽ bị nó đánh thức ngay thôi."
Lâm Ân liếc mắt nhìn một cái.
Chỉ thấy bên trong chiếc đĩa kia có một đống nội tạng máu chảy đầm đìa.
Có tim, gan, phổi, còn có ruột và huyết tương đặc dính làm thành xốt. Mà tới hiện tại, máu tươi bên trong vẫn đang không ngừng phun ra, giống như nội tạng tươi vừa được lấy từ trong cơ thể con mồi ra ngoài.
Mà trước mắt Lâm Ân cũng nhanh chóng xuất hiện lời giới thiệu của hệ thống.
【 Bữa tiệc ngũ tạng của một nhân loại trẻ tuổi 】: Dùng nội tạng còn tươi từ trong cơ thể một nhân loại để chế biến món ăn, bình thường thứ này chỉ dùng để khoản đãi những vị khách thân thiện được người ta tán thành.
"Sao vậy?" Nhìn thấy Lâm Ân vẫn ngồi ở đằng kia không nhúc nhích, ý cười trên mặt nữ chủ nhân dần dần trở nên đậm đặc, mà lúc này, luồng hàn ý không sao hiểu nổi từng xuất hiện trong hành lang lúc trước, đã sớm tiêu tán đi.
"Ăn đi, bác sĩ, cậu nhất định phải ăn hết toàn bộ nha. Alice đáng yêu nhà chúng tôi đã tỉnh lại, cô bé cực kỳ yêu thích cậu đó!"
"Ăn đi, bác sĩ, sau khi cậu ăn xong, chúng ta chính là người một nhà rồi."
Giọng nói quỷ dị đầy vẻ mê hoặc vang lên bên tai Lâm Ân.
Lâm Ân cầm dao nĩa, trên mặt vẫn duy trì nụ cười tươi đầy quái dị, chỉ là thân thể vẫn thẳng tắp ngồi ở chỗ kia nói: "Vừa rồi tôi đã nói mình không thích ăn nội tạng, tôi thật sự không thích ăn nội tạng một chút nào, vừa nhìn thấy nội tạng tôi đã buồn nôn rồi, nhưng bà vẫn muốn tôi ăn, vẫn muốn tôi ăn..."
"Hẳn là bà có bệnh rồi?"
Ông ——
Rõ ràng trong đại sảnh không hề có gió, nhưng những ánh nến xung quanh lại không ngừng "Vù vù vù" rung động.
Đám người hầu vốn đang máy móc lau chùi vách tường và tủ kệ xung quanh cũng thoáng khựng lại, động tác càng cứng nhắc, không linh hoạt.
Khóe miệng của nữ chủ nhân đang đứng bên cạnh Lâm Ân chậm rãi nhếch lên, từ từ hé mở tới trình độ mà một nhân loại bình thường tuyệt đối không làm được, rồi cười nói: "Cậu... Quá bất lịch sự! Cậu đã ăn sạch toàn bộ nguyên liệu nấu ăn mà chúng tôi chuẩn bị trong mấy tháng qua."
"Để tiếp tục chiêu đãi cậu, thậm chí chúng tôi còn không thể không hy sinh một người nhà vừa mới đoàn tụ của mình. Hiện giờ Alice không có anh trai, trong lòng vô cùng khổ sở. Con bé rất đáng thương, con bé thực sự mong có được một người anh trai thật lòng yêu thương và đối xử tốt với mình."
Ca ca ca ——
Nữ chủ nhân vươn bàn tay trắng bệch tới, chộp vào đống nội tạng trên đĩa của Lâm Ân, giọng nói của bà cũng thay đổi, trở nên càng ngày càng quỷ dị, càng lúc càng lạnh băng.
Cái loại cảm giác này giống như có một người đang liếm liếm lưng ngươi, khiến ngươi cảm nhận được từng chút từng chút một xúc cảm muốn dựng tóc gáy.
Trong quá trình này, nụ cười trên mặt bà ta cũng càng ngày càng tươi tắn hơn.
"Cậu có cần tôi đút cho cậu ăn hay không..."
"Đây chính là nguyên liệu nấu ăn rất ngon lành, lại tươi mới, khẳng định là cậu sẽ vô cùng hài lòng, khẳng định là cậu sẽ thích ăn, cậu sẽ thích..."
Nhưng ngay tại thời điểm bàn tay bà ta sắp chộp đến đống nội tạng trên bàn kia.
Tranh ——
Một cái dĩa ăn trực tiếp đóng đinh bàn tay nọ ZWjNṷ bàn.
Nữ chủ nhân: "!!!"
Lâm Ân vốn đang ngồi yên bất động, chợt quay đầu lại, trấn định mà đẩy đẩy chiếc kính một mắt của mình lên, chăm chú nhìn vào gương mặt với ngũ quan đang dần dần lệch vị trí, chuyển thành biểu cảm hoảng sợ hãi hùng kia, nói: "Bà rất thích ăn sao? Vậy nếu không ngại, bà tự ăn đi nhé!"
Trong nháy mắt sau đó, tại thời điểm mà nữ chủ nhân nọ còn chưa kịp phản ứng lại, Lâm Ân đột nhiên vươn tay trái tới, trực tiếp chọc vào cái miệng khổng lồ đang mở lớn của bà ta.
Vẻ mặt hắn cũng lập tức trở nên dữ tợn: "Trái Trái, người nhà bệnh nhân của chúng ta rất thích ăn những món ngon mỹ vị này, ngươi nói xem, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Trái Trái không chút khách khí, để lộ ra hàm răng trắng nõn, quỷ dị mà nhếch miệng nói: "Đương nhiên là phải cho đối phương ăn no rồi."
Ông ——
Và ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy hoảng sợ của nữ chủ nhân kia, toàn bộ những món “Đồ ăn” vừa được Trái Trái nuốt vào, còn chưa tiêu hóa đã bị Trái Trái trút thẳng vào trong miệng bà ta.
【 độ sợ hãi của nữ chủ nhân Ám Tinh Linh với ngươi +10】
【 độ sợ hãi của nữ chủ nhân Ám Tinh Linh với ngươi +15】
【 độ sợ hãi của nữ chủ nhân Ám Tinh Linh với ngươi +20】
Bà ta hoảng sợ mà liều mạng giãy giụa, nhưng một bàn tay bị đóng đinh trên bàn, một bàn tay khác lại bị bàn tay cứng như kìm sắt của Lâm Ân gắt gao trói buộc, khiến cho bà ta bất lực, dù có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra nổi.
Rất nhanh, cái bụng của bà ta bắt đầu dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà căng phồng lên.
"Ô!!! Ô!!!"
Biến hóa quá mức đột ngột này làm cho ánh nến cả đại sảnh bắt đầu điên cuồng lay động.
Ngay sau đó.
Ba ——
Lâm Ân trực tiếp cho một cước, đá vị phu nhân nọ xuống sàn nhà, lại bình thản rút tay trái từ trong miệng bà ta ra, rồi dùng biểu cảm trấn định nhưng thoáng hiện một chút bệnh hoạn mà nhìn chằm chằm vào vị phu nhân ấy.
Một thoáng sau, hắn túm cổ áo đối phương lên, bệnh hoạn nói: "Ăn ngon lắm không? Có phải ăn ngon lắm không? Có bệnh thì phải chữa! Mà theo tôi phán đoán, bệnh của bà không nhẹ đâu!"
"Ai nha, xin lỗi xin lỗi! Bà là người nhà của bệnh nhân, tôi nên lễ phép với bà một chút. À đúng rồi, tôi nên cư xử lễ phép một chút, đúng rồi đúng rồi."
Nói xong câu này, Lâm Ân trực tiếp cưỡi lên người bà ta, rồi có chút run rẩy mà hỗn loạn vươn tay tới, kéo khóe miệng của mình sang hai bên, nặn ra một nụ cười hiền lành lễ phép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận