Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 575: Có Bị Hỏng Không Vậy???

Chương 575: Có Bị Hỏng Không Vậy???
"Tiểu thư con rối?"
Rất nhanh sau đó, Lâm Ân lại lập tức nhìn thấy, bên dưới tán ô màu đen to to kia, tiểu thư con rối đang gắt gao khép hai chân mình xuống, đôi tay mảnh khảnh run run ôm chặt lấy đầu gối, đầu ngón tay dùng sức mà siết lại, gương mặt một mực chôn giữa hai bên đầu gối, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt màu đen lộ ra bên ngoài.
Nhưng có một chuyện làm Lâm Ân cảm thấy vô cùng kỳ quái, bởi vì … có vẻ như thân thể tiểu thư con rối đang khẽ rung động. Hơn nữa, loại rung động này vốn không phải là phản ứng tự nhiên của thân thể khi gặp phải một nỗi sợ hãi nào đó, hoặc chỉ đơn thuần là cảm thấy lạnh mà thôi.
Nhưng Lâm Ân lại rõ ràng cảm nhận được thân thể cô ấy đang run. Hắn lập tức nhìn tới ngơ ngác cả người.
Chẳng lẽ vừa rồi, khi cô ấy chiến đấu cùng thể dị dạng huyết nhục do Sâm Nhất biến thành, đã bị thương rồi?
Nếu không thì vì sao thân thể của cô ấy lại run rẩy không ngừng như vậy?
"Tiểu thư con rối, cô có bị thương không?"
Nghe được câu hỏi của hắn, Hắc Huyền Nguyệt khẽ ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, nhưng bên trong con ngươi đen nhánh kia lại lộ ra một chút điên cuồng.
Nó khiến Lâm Ân cảm nhận được một chút hàn ý… như thể cô gái ấy có thể giết chết hắn bất cứ lúc nào.
Mà Lâm Ân cũng không biết, vào giờ phút này, từng chuỗi âm thanh nhân tạo đang không ngừng máy móc vang lên trong đầu Hắc Huyền Nguyệt.
【 Giám sát thấy sát ý của ngươi đối với chủ thuê đã đạt 99%, trực tiếp phát động điều lệ đặc thù bên trong khế ước thuê mướn: Cấm hành hạ chủ thuê đến chết, từ chối thỉnh cầu kích sát. 】
【 Đã nhận được thỉnh cầu kích sát chủ thuê lần thứ hai, dựa theo điều lệ và quy định đặc thù bên trong khế ước thuê mướn, đã từ chối thỉnh cầu kích sát. 】
【 Đã nhận được thỉnh cầu xé xác chủ thuê lần thứ ba, dựa theo điều lệ và quy định đặc thù bên trong khế ước thuê mướn, đã từ chối thỉnh cầu kích sát. 】
【 Đã nhận được thỉnh cầu giết chết chủ thuê lần thứ mười... 】
Cùng với những âm thanh nhân tạo với nội dung từ chối thỉnh cầu không ngừng vang lên trong đầu, vẻ mặt Hắc Huyền Nguyệt vẫn bình tĩnh như thường, cô ấy máy móc đứng lên, ánh mắt hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt tò mò của Lâm Ân bên cạnh, sau đó theo bản năng mà tiến về phía trước một bước.
Nhưng ngay khi cẳng chân vừa nhúc nhích, thân thể của cô ấy lại không nhịn được khẽ run lên, tựa như vừa phải chịu một loại kích thích gì đó cực kỳ mãnh liệt.
Bàn tay mảnh khảnh lập thức theo bản năng mà chống vào vách tường bên cạnh.
Bên trong con ngươi trống rỗng và những đường nét bên ngoài thân thể, không ngừng xuất hiện từng chuỗi dây lò xo "︴︴" xun xoe, quắn quéo, thậm chí còn có thể rõ ràng nhìn thấy dấu hiệu rung động kia ở bên ngoài đôi tất chân màu đen gợi cảm.
Lâm Ân có chút ngơ ngác, vội vàng đi lên nâng lấy thân thể đối phương, còn tỏ vẻ quan tâm nói: "Tiểu thư con rối, để tôi đỡ cô nhé?"
"Không cần." Hắc Huyền Nguyệt lặng lẽ phát ra hai âm tiết ngắn gọn kia, hơn nữa, ở bên trong đôi mắt đen nhánh kia lại rõ ràng hiện ra một chút dao động cảm xúc mang hàm ý "Dám đỡ sẽ chết".
Lần này, Lâm Ân trực tiếp cảm thấy kinh ngạc rồi.
Bởi vì hắn biết rất rõ, cô gái trước mặt mình này chính là con rối có độ khai phá tình cảm thấp nhất bên trong trang viên con rối. Gần như vị tiểu thư con rối ấy là một thiếu nữ hoàn mỹ mà thỏa mãn với thuộc tính ba không, không cần nói, không cần biểu cảm, không cần biết gặp phải chuyện gì, cũng sẽ không thể hiện cảm xúc.
Bởi vì trong lòng không thể hiện tình cảm, cho nên gương mắt mới không biểu lộ cảm xúc.
Nhưng vừa rồi lại khác nha.
Vừa rồi thứ mà ánh mắt ấy đang muốn nói, đó là cảm xúc "Uy hiếp" ư?
Lâm Ân trố mắt nhìn theo đối phương.
Mà đối với một con rối Loli có độ khai phá tình cảm cực thấp như vậy, nếu không phải cô ấy vừa hứng chịu một đòn đả kích cực mạnh, thì hẳn là cảm xúc bên trong cơ thể sẽ không bị thể hiện ra bên ngoài như thế đâu.
Cho nên... Chuyện này là sao chứ…
"Tiểu thư con rối, cô có bị thương không? Nếu bị thương, tôi có thể giúp cô trị liệu!" Lâm Ân mở to mắt nói.
Hắn vô cùng nghiêm túc tỏ vẻ bản thân cũng có tâm đắc không nhỏ trên phương diện sửa chữa máy móc này.
Nhưng Hắc Huyền Nguyệt lại không để ý đến hắn.
Cô ấy vẫn một mực cúi đầu, dùng sức mà chống lên vách tường, gian nan nhích lên từng bước, tiến về phía trước, mà mỗi một bước đi, đểu khiến hai chân run rẩy kịch liệt. Tình huống này khiến cho biên độ di chuyển của cô ấy trở nên cực kỳ chậm chạp, khoảng cách mỗi bước chân cũng rất nhỏ.
Hiển nhiên, cô ấy phải dùng khí lực cực kỳ lớn, mới có thể gian nan mà chống đỡ được thân thể mình tiến lên từng bước như vậy.
Giống như đang mạnh mẽ mà nhẫn nại điều gì đó.
Mà ở bên trong đại sảnh tràn ngập những thứ ô uế này, một thiếu nữ con rối gian nan chống lên tường tiến về phía trước, lại mang đến cho người ta một mỹ cảm tương phản tàn khốc mà mãnh liệt.
Chưa hết, vẫn còn một chuyện quỷ dị hơn, bởi vì mỗi một bước cô ấy lê đi, bên tai Lâm Ân sẽ vang lên một tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Một bước.
【 độ hảo cảm của Hắc Huyền Nguyệt đối với ngươi -1】
Hai bước.
【 Độ oán niệm của Hắc Huyền Nguyệt đối với ngươi +1】
Ba bước.
【 độ hảo cảm của Hắc Huyền Nguyệt đối với ngươi -1】
Đứng tại chỗ, chứng kiến độ hảo cảm cứ “Xoát xoát xoát” liên tục giảm đi như vậy, Lâm Ân cũng không thể bình tĩnh nổi, vẻ mặt bắt đầu nhăn nhó.
Bởi vì nhìn thế nào cũng có cảm giác trước mắt mình là một bộ máy móc bị hỏng mất rồi!
Đầu tiên, hắn không cần biết vì sao lại phát sinh chuyện kỳ quái là độ hảo cảm điên cuồng “Xoát xoát xoát” giảm đi này, chỉ cần nghĩ một khía cạnh nho nhỏ của vấn đề thôi đã đủ để cảm nhận được sự nghiêm trọng của nó rồi.
Đó là nếu để bác gái con rối biết hắn vừa mới thuê con gái của bà ấy đến đây chưa được một ngày, đã làm hỏng người ta luôn rồi, chẳng phải bác gái sẽ bừng bừng phẫn nộ mà xử lý hắn luôn sao?
Cho nên… rốt cuộc là cô gái này bị thương hay là làm sao vậy?
Tốt xấu gì cũng nên cho người ta một chút phản ứng chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận