Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 606: Không Cần Tới Thì Biến Nó Thành Đồ Trang Trí Thôi!!!

Chương 606: Không Cần Tới Thì Biến Nó Thành Đồ Trang Trí Thôi!!!
Du đãng giả lập tức cứng đờ cả người, ánh mắt trống rỗng của gã, từ từ di chuyển xuống dưới hai chân mình, nơi có biểu tượng cho sự nam tính của bản thân. Vật kia vẫn còn đứng sừng sững ở nơi đó, nhìn qua sẽ có cảm giác nó chẳng biến hóa một chút nào.
Gã run run vươn tay tới, bắt lấy nó.
Chỉ nghe "Soạt" một tiếng.
Du đãng giả trống rỗng nhìn cái (beep ——) vừa dễ dàng bị mình nhổ ra, lại nhìn thấy bộ rễ của nó được kết nối với một sợi dây cáp điện thật dài, dẫn thẳng vào bên trong thân thể.
Gã "Ca ca" mà quay đầu, dùng ánh mắt trống rỗng nhìn thẳng vào cái ổ điện kỳ quái được gắn lên vách tường kia. Tới lúc này, rốt cuộc gã cũng hiểu được vì sao cái ổ điện này lại được thiết kế thành hình dạng kỳ quái như vậy...
"..."
"..."
Xung quanh vừa chìm vào một mảnh im lặng.
Lâm Ân nhẹ nhàng chắp hai tay làm một, rồi mở miệng nói: "Là như vậy, tôi có cảm giác loại thiết kế phích cắm gắn ngay sau gáy này không được ổn cho lắm, nên đã điều chỉnh lại một chút cho anh. Hơn nữa, anh đã là thể máy móc rồi, đương nhiên cũng không cần thứ bên dưới kia nữa, mà đã không cần thì vì sao không trực tiếp biến nó thành một loại đồ trang trí đi? Mang suy nghĩ như vậy, tôi đã cải tạo nó trở thành một thứ dụng cụ có chức năng nạp điện."
"Anh thấy thế nào?"
Lâm Ân nói xong, lại bày ra vẻ mặt đầy hi vọng, mong chờ đối phương có thể bấm like và khen ngợi mình.
"Cần dùng thì rút ra, không cần dùng thì cắm lại, có phải như vậy vô cùng nhân tính hoá hay không?"
Du đãng giả vẫn có chút trống rỗng, lặng lẽ ngồi ở chỗ kia, bàn tay đang cầm lấy cái phích cắm của mình, lập tức vô thức mà buông lỏng xuống.
Ba —— Một âm thanh giòn tan vang lên.
Phích cắm kia lập tức giống như một cái thước cuộn, "Rào rào rào" trực tiếp co lại, quay về vị trí cũ, không ngừng lắc lư lắc lư.
Lâm Ân nâng kính mắt lên, giơ ngón tay cái với du đãng giả, mỉm cười nói:
"Là lò xo! Tôi có bỏ thêm lò xo! Sẽ khiến nó tự động co rút lại! Co được dãn được! Coi như bớt đi cho anh động tác thu hồi nó về, có thể khiến thao tác của anh được nhanh chóng hơn, tiện dụng hơn. Có phải làm như vậy đặc biệt nhân tính hoá hay không?"
Du đãng giả trống rỗng mà "Ca ca" quay đầu, dùng ánh mắt giống như đang muốn giết người chăm chú nhìn vào Lâm Ân.
【 đinh! Hận ý của du đãng giả đối với ngươi +20】
【 đinh! Oán niệm của du đãng giả đối với ngươi +20】
【 đinh! Oán niệm của du đãng giả đối với ngươi +20】
【 đinh! Độ suy sụp của du đãng giả +20】
"Tao giết mày!!!”
Tới cuối cùng, gã cũng không nhịn được nữa, mà trực tiếp nhảy dựng lên, phẫn nộ bóp thẳng vào cổ Lâm Ân, mở miệng hét lớn: "Tao muốn giết mày!!!”
Giọng Loli bén nhọn đến đáng sợ lập tức phát ra từ bên trong yết hầu của gã. Thông qua âm thanh này cũng có thể cảm nhận được, rốt cuộc là ở thời điểm hiện tại, trong lòng du đãng giả đang kích động đến mức nào.
Lâm Ân vội vàng dùng vẻ mặt nhăn nhó như nhức trứng, tóm lấy cổ tay gã, bất đắc dĩ nói: "Có chuyện gì cứ bình tĩnh nói, anh đừng ra tay với tôi, chẳng lẽ anh đã quên những gì mình gặp phải trước khi giải phẫu rồi? Mà nói thật với anh, tình huống ấy vốn là chuyện tôi cũng không thể khống chế được đâu!"
Nhưng Lâm Ân còn chưa kịp nhắc nhở xong, thì “Phanh” —— đột nhiên một cây côn điện lập tức ló ra từ bên trong vách tường, rồi trực tiếp giáng thẳng xuống sườn mặt du đãng giả.
Dường như thời gian vừa dừng lại đúng vào khoảnh khắc này.
Chỉ thấy gương mặt du đãng giả lập tức nổi lên một cơn sóng lớn, nó cuộn trào mãnh liệt tản sang hai bên. Tiếp theo, những chiếc răng trong miệng cứ như những viên đạn, pằng pằng pằng, trực tiếp bay đi, cắm thẳng vào vách tường phía xa xa, rồi yên vị luôn ở nơi đó.
Thân thể gã lại nhanh chóng bay đi mấy mét, nặng nề rơi thẳng xuống đất.
"Đắc tội với tiên sinh còn muốn đi sao?"
Cùng với một tiếng hét lớn dội thẳng vào lỗ tai, từng vị Dạ Y mỏ chim với thân thể khỏe mạnh, cường tráng, nối đuôi nhau chui ra ngoài từ bên trong vách tường kia.
Bọn họ cầm sẵn côn điện trên tay, lại một lần nữa, giống như Gestapo đi tới vây quanh, bắt đầu quần ẩu… à không là thực thi quá trình cảm hóa vật lý đối với du đãng giả.
Vị Dạ Y tráng kiện lúc trước, cũng không quên bài, gã lập tức nhảy lên, rồi hung hăng đập mạnh xuống đầu du đãng giả.
Bên kia đang đánh đấm mãnh liệt, thì bên này, vị đội trưởng Dạ Y kia đi tới, thân hình thẳng tắp chắn ngay trước mặt Lâm Ân, nghiêm túc cúi chào và lớn tiếng nói: "Báo cáo Lương Y tiên sinh, tiểu đội Dạ Hành số 23 vẫn đang tiến hành quá trình bảo vệ âm thầm bên người ngài, tên côn đồ nọ đã bị chúng tôi dùng phương thức vật lý chế phục, xin ngài hãy đưa ra chỉ thị!"
Lâm Ân mở to mắt nói: "Các anh lui lại đi."
"Rõ!" Vị đội trưởng kia lại lớn tiếng trả lời.
Một tiếng huýt sáo vang lên.
Tiểu đội Dạ Y còn đang tiến hành quá trình cảm hóa vật lý đối với du đãng giả, lập tức dừng tay lại, rồi nhanh chóng xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, ai nấy đều đứng thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực, tận tình biểu lộ ra tố chất không gì sánh kịp của mình.
"Rút lui!" Vị đội trưởng kia lại hét lớn một tiếng, rồi vẫy tay.
Sau đó, ngay dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Ân, tiểu đội Dạ Hành đã xếp thành một hàng chỉnh tề, lại đồng loạt xoay người, dùng những bước chân mạnh mẽ mà đều tăm tắp, bắt đầu chạy chậm về phía vách tường, rồi trực tiếp đi xuyên qua và biến nhất tựa như một đám u linh.
Dứt khoát, nhanh gọn, không có chuyện dây dưa lằng nhằng.
"..."
"..."
Lâm Ân mở lớn hai mắt, đi tới góc phòng, nhìn thấy du đãng giả đang dang tay dang chân theo hình chữ đại (大) nằm sấp dưới mặt đất, khắp nơi trên người đều là dấu vết bị chà đạp. Hắn mở miệng, có chút bất đắc dĩ nói: "Anh sao rồi? Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Đừng có tùy tiện ra tay với tôi mà? Vì sao nói mãi mà anh không chịu nghe lời chứ?"
Nghe được câu nói này, thân thể du đãng giả lập tức run rẩy một hồi giống như lên cơn động kinh vậy.
Sườn mặt gã dán xuống đất, vẻ mặt trống rỗng, hai hàng dầu máy không nhịn nổi, lập tức chảy xuôi từ bên trong hốc mắt ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận