Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 339: Nước Ấm Nấu Ếch!!!

Chương 339: Nước Ấm Nấu Ếch!!!
Động tác xoa mắt của Lâm Ân càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng nôn nóng.
"Hình như tôi cũng bị bệnh rồi."
"Như thể đang có thứ gì đó ở trong đầu tôi."
"Tôi cảm thấy được..."
Chi chi —— Đột nhiên, âm thanh thứ gì đó vừa cắm vào thịt truyền đến.
【 đinh! Giá trị tinh thần của Hắc Lô -10】
Ngay dưới cái nhìn chăm chú xen lẫn chấn động run người của Hắc Lô, Lâm Ân vừa vươn tay tự móc nhãn cầu của mình ra ngoài, nhưng hắn lại thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tra thuốc nhỏ mắt vào bên trong hốc mắt trống rỗng của mình.
"Không có tác dụng!" Hắn lại dùng lực lắc lắc đầu, sắc mặt đầy vẻ hoảng hốt.
"Tôi cảm thấy mình cũng chẩn đoán bệnh cho bản thân một phen."
Chỉ thấy Lâm Ân trực tiếp dùng một tay ấn nhãn cầu của mình trở về vị trí cũ, rồi không ngừng “Hô phù hô phù” thở hổn hển, sau đó run rẩy nằm lên trên bàn, vươn tay sục sạo vào phần cổ của bản thân.
"Chờ một chút!" Hắc Lô lập tức nặng nề nói: "Nếu cậu cảm thấy không được thoải mái, tôi có thể chẩn đoán bệnh giùm cậu."
"Không! Tự tôi có thể làm được." Lâm Ân nhếch miệng cười.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, quầng sáng đến từ thuật chẩn đoán ngẫu nhiên chợt lóe lên rồi biến mất.
【 đinh! Ngươi phát hiện ra chứng bệnh của chính mình: Chú Hề Khóc Lóc (hỗn loạn)】
【 đinh! Ngươi phát hiện ra chứng bệnh của chính mình: Chú Hề Khóc Lóc (không khống chế được)】
【 đinh! Ngươi phát hiện ra chứng bệnh của chính mình: Chú Hề Khóc Lóc (biểu diễn)】
【 đinh! Ngươi phát hiện ra chứng bệnh của chính mình: Chú Hề Khóc Lóc (tự ta)】
Đinh đinh đinh ——
Liên tiếp những âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai hắn.
Mà cũng gần như tại khoảnh khắc ấy, thông qua hiệu quả của mảnh thấu kính trên chiếc mặt nạ mỏ chim, Hắc Lô cũng trông thấy bóng người tối đen trùng khớp với Lâm Ân như lời chấp hành giả từng nói.
Ánh mắt gã lập tức trở nên dồn dập.
Bởi vì ngay tại thời điểm Lâm Ân tự chẩn đoán bệnh cho chính mình kia, bóng dáng của thằng hề tối đen nọ chợt vang lên như nhịp tim đập, thời gian càng lâu, càng trở nên rõ ràng hơn vài phần.
"Ách a a a —— quả nhiên ta cũng bị bệnh không nhẹ —— "
Con ngươi trong mắt Lâm Ân không ngừng chảy máu, hắn điên cuồng ngửa đầu túm lấy gương mặt mình, khung xương từ trên xuống dưới trên khắp thân thể đều vang lên những tiếng “Ca ca ca” rung động.
"Không sao cả, nhưng không cao cả, bệnh của ta nó sẽ tự khỏi hẳn, ta không cần lo lắng cho chính mình đâu."
Nguyền rủa!
Lại một lần nữa trở nên nghiêm trọng hơn!
Hắc Lô gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Ân, nói: "Người của chúng tôi sắp tới rồi, cậu vẫn còn nhiều cơ hội tiến hành chẩn đoán bệnh cho bọn họ, hãy cố gắng chờ thêm một lát nữa. Cậu có nghe được những lời tôi nói không?"
Nhưng Lâm Ân vẫn lẩm bẩm một mình, tựa như hoàn toàn không nghe được lời nói của gã.
"Hình như ta đã biến đổi rất nhiều rồi, ý chí đã trở nên mơ hồ không rõ..."
Đột nhiên hắn nhếch khóe miệng, có chút bệnh hoạn mà bật cười, lại mơ mơ hồ hồ mở ra giao diện của chính mình.
【 họ tên 】: Thằng hề / Lâm Ân /???
【 cấp bậc 】: Thằng hề
【 chủng tộc 】: Cũ... (chớp lóe không ổn định)
【 trận doanh 】: Hỗn loạn tà ác
【 lực lượng 】: Hỗn loạn không thể biểu hiện
【 nhanh nhẹn 】: Hỗn loạn không thể biểu hiện
【 trí lực 】: Hỗn loạn 【 xoá và sửa 】
【 thể chất 】: (loạn mã nhảy lên)
【 giới thiệu 】: Máu và thịt... Quá khứ và hiện tại (loạn mã [1]) tên học đồ của Tiệm Dược Tề Cưa Máu... không có bắt đầu từ vực sâu (loạn mã) tên học đồ nhân loại thiện lương mà hỗn loạn... Vĩnh viễn chìm trong cô độc... Hỗn loạn không thể biểu hiện...
"Quả nhiên! Quả nhiên ta đã thay đổi rồi—— "
"Ta không nên tiếp tục lãng phí thời gian ở trong này —— còn rất nhiều người cần được ta chẩn đoán bệnh cho —— ta không thể tiếp tục lãng phí thời gian thêm nữa—— "
Trong cổ họng của hắn bắt đầu phát ra những âm thanh trầm thấp, điên cuồng.
Đột nhiên.
Rầm ——
Hắn đẩy cái bàn thật mạnh, lập tức đứng lên, lại chợt xoay người nhìn chăm chú vào nhóm cư dân trong trấn đang đứng phía xa xa trên quảng trường, hướng ánh mắt đầy kinh ngạc vây xem.
Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười tươi đầy quỷ dị, khiến người ta cảm thấy bản thân cực kỳ bất an.
"Ta cảm thấy tất cả mọi người đều cần... Ta chẩn đoán bệnh..."
Đột nhiên hồn hỏa trong hai mắt Hắc Lô chợt bốc cháy lên, biến thành hai ngọn lửa hừng hực. Gã khàn khàn nói: "Nhưng tôi cho rằng, cậu cứ ở lại nơi này sẽ thỏa đáng hơn!”
Ngay trong nháy mắt kia, từng cánh tay chỉ còn lại xương cốt, lập tức mọc ra từ dưới chân gã, sau đó “Hoa lạp lạp” giống như những sợi dây leo túm lấy hai chân Lâm Ân.
Chỉ trong nháy mắt, thân thể hắn đã bị trói buộc tại chỗ.
Lâm Ân đột nhiên nghiêng đầu, nhìn Hắc Lô nói: "Anh làm vậy là có ý gì?"
Hắc Lô khàn khàn nói: "Năng lực chẩn đoán bệnh của cậu đã bị nguyền rủa, mà loại nguyền rủa kia cũng ảnh hưởng tới trạng thái tinh thần của cậu rồi. Trạng thái của cậu hiện giờ vô cùng bất ổn, chẳng lẽ cậu không nhìn ra?"
Lâm Ân vẫn đứng yên tại chỗ tựa như thực sự bị trói chặt lại rồi.
Hắc Lô nheo mắt nói: "Hẳn là thứ nguyền rủa kia đã sớm thi triển thủ đoạn, gây ảnh hưởng tới cậu mà bản thân cậu hoàn toàn không nhận thức được. Hơn nữa, mỗi lần cậu sử dụng năng lực chẩn đoán bệnh của mình, thứ nguyền rủa kia sẽ mạnh thêm một phần."
"Nước ấm nấu ếch, nó đang từng chút từng chút một tiến hành xâm thực, ăn mòn tinh thần cậu."
Lâm Ân vẫn không nhúc nhích giống như một bức tượng điêu khắc, đứng nguyên tại nơi đó, lại giống như những lời nói vừa rồi của Hắc Lô đã xúc động đến hắn rồi.
Nhưng đột nhiên, khóe miệng hắn lại nhếch lên, thản nhiên nói: "Anh đang nói đùa hả?"
Ông ——
Gần như chỉ trong nháy mắt tiếp theo, hai chân hắn lại đột nhiên bành trướng lên, trực tiếp đánh nổ những cánh tay xương cốt đang trói chặt lấy chúng.
-----------------
[1] : Loạn mã hay Mojibake chỉ một đoạn văn bản bị cắt xén, nó là kết quả của việc văn bản được giải mã bằng cách sử dụng ký tự mã hóa không mong muốn. Kết quả là sự thay thế một cách có hệ thống các ký hiệu bằng những ký hiệu hoàn toàn không liên quan, thường là từ một hệ thống chữ viết khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận