Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 821: Chờ Chút, Ta Vẫn Đang Cân Nhắc…

Chương 821: Chờ Chút, Ta Vẫn Đang Cân Nhắc…
Sau khi kiểm tra sơ qua hiệu quả của mấy loại nguyền rủa trong cơ thể, Lâm Ân có chút suy tư, lại lập tức ngẩng đầu lên, nhìn vào cánh cửa phòng trước mặt.
Tiểu thư con rối.
Trong đầu hắn lập tức hiện ra cảnh tượng cô gái bé nhỏ ấy bay đến trước mặt mình, giữa bầu trời đầy mưa bom bão đạn.
Nó khiến ánh mắt hắn thoáng thay đổi, trở nên phức tạp vô cùng.
Tuy hắn biết, tiểu thư con rối làm như vậy chỉ thuần túy là bản thân cô ấy luôn nghiêm túc và kiên định tuân thủ những điều đã được ghi trên khế ước với hắn mà thôi.
Trên thực tế, cô ấy vẫn coi mình là một con con rối chú thuật cần phải nghiêm khắc hành động theo mệnh lệnh, và hết thảy những gì cô ấy làm cũng chỉ là chấp hành nhiệm vụ mà cô ấy phải hoàn thành thôi...
Dù đã biết hết thảy những điều này, nhưng trong lòng Lâm Ân vẫn tràn đầy cảm kích và áy náy đối với cô ấy.
Bởi vì dù có lý trí đến mức nào, thì xét đến cùng, con người vẫn là một loài động vật cảm tính. Cũng bởi tư thế hiên ngang liều lĩnh, thấy chết không sờn dù đã rơi vào tình huống sinh tử quan đầu của tiểu thư con rối, đã làm cho Lâm Ân có chút ngượng ngùng, không biết nên đối mặt với cô ấy như thế nào.
Dù sao trước kia, ở thời điểm không có việc gì làm hắn thường đùa giỡn tiểu thư con rối một chút, tới hiện tại nhớ đến, trong lòng chợt có cảm giác xấu hổ vô cùng.
Lâm Ân hít sâu mấy hơi, làm cho vẻ mặt của mình trở nên nghiêm túc, sau đó hắn vươn tay tới, có chút khẩn trương nắm lấy tay cầm ngoài cửa phòng.
Mở đi thôi!
Nhưng … ta nên chọn phương thức tiến vào kiểu gì đây?
Là đột ngột mở cửa ra, lao thẳng vào bên trong, hô lớn một tiếng "surprise~!"
Hay bày ra gương mặt đầy phức tạp, nặng nề, bước vào thăm viếng tiểu thư con rối?
Thật con mẹ nó rối rắm mà!
Trái Trái liếc nhìn vẻ mặt đầy do dự, biểu cảm biến ảo không ngừng trên mặt Lâm Ân, mu bàn tay lập tức bật ra một biểu tượng tức giận to to "╬", (ー′ー) cô ấy dùng ngón tay gõ vào xe lăn, tỏ vẻ ta rất bực bội, cực kỳ mất kiên nhẫn đấy."Này, ngươi có đi hay không? Ngươi đã lượn qua lượn lại ngoài này đến năm phút đồng hồ rồi đấy! Chẳng giống tính cách ồn ồn ào ào, sấn sấn sổ sổ bình thường của ngươi chút nào!" Trái Trái? ╬? ? д? ? ╬? Đã chờ sốt ruột đến nỗi trực tiếp nổi hai cái biểu tượng phẫn nộ (╬) trên đầu, nói.Nhưng hắn còn chưa nói xong, Trái Trái bực bội (ー′ー) đã "Ba" một tiếng trực tiếp đập xuống tay vịn xe lăn, đúng vào cái nút màu đỏ có tác dụng gia tốc và tiến về phía trước phía trên tay vịn. Trong nháy mắt sau đó, ngay khi Lâm Ân còn chưa kịp phản ứng lại, chiếc xe lăn dưới hông hắn đã dùng một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi, để “Vù” một tiếng tông thẳng vào cánh cửa phòng trước mặt.
Lại bởi vì tốc độ quá nhanh, khiến cho Lâm Ân vốn đang ngồi xe lăn với biểu cảm khiếp sợ cứng đờ trên mặt, trực tiếp phá cửa xông vào.
"Mẹ nó!"
Cánh cửa vỡ toang.
Xe lăn chỉ chạy được một đoạn ngắn đã lao thẳng vào bậc cửa, và bởi vì quán tính, thân thể Lâm Ân đang ngồi trên xe lăn, lập tức được truyền động năng, như một mũi tên rời cung, bay thẳng ra ngoài.
Ngay tại khoảnh khắc bay ra kia, rốt cuộc hắn cũng trông thấy tiểu thư con rối đang ở bên trong phòng bệnh.
Giờ phút này, cô ấy đang ngồi trước giường bệnh, vẻ mặt bình tĩnh, mái tóc bạc thật dài ướt sũng xõa tung sau người, trên cánh tay cụt đã được bọc kín bằng băng dính đề phòng ngừa rò điện, trên người chỉ mặc một nửa bộ quần áo bệnh nhân, bởi vì nửa người bên, phần hướng thẳng về phía cánh cửa, nơi Lâm Ân đang đứng, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy những đường hoa văn chú thuật yêu dị trên tấm lưng trắng nõn của cô ấy.
Hiển nhiên, tại khoảnh khắc Lâm Ân phá cửa phi vào, cô ấy cũng vừa mới thức tỉnh không lâu.
Bởi vì chiếc váy theo phong cách Gothic lúc trước đã cháy sém nghiêm trọng, không còn mặc được nữa. Mà sau khi lau chùi thân thể, trên người cô ấy còn lưu lại một chút bọt nước tinh tế, vẫn chưa mặc quần áo bệnh nhân vào được, mới khiến hắn bắt gặp cô ấy trong tình trạng thế này, thậm chí người ở bên ngoài còn có thể rõ ràng nhìn thấy một chút hình ảnh tuyệt đối không nên bị nhìn thấy.
Đến đây, tiểu thư con rối cũng nghe được động tĩnh, đang ngồi trên giường, lập tức xoay mặt nhìn qua, và đương nhiên là cô ấy lập tức trông thấy tên Lâm Ân tà ác quen thuộc đang bay giữa không trung, với quỹ tích lao thẳng về phía mình!
Dường như vào giờ phút này, thời gian cũng trôi chậm lại.
"Tiểu thư con rối! Mau tránh ra đi!" Lâm Ân vội vàng rống to.
Nhưng đã quá muộn, gần như trong nháy mắt tiếng hô truyền đến, thân thể Lâm Ân đã vẽ nên một đường parabol hoàn mỹ đến tột cùng, trực tiếp bay thẳng lên người Hắc Huyền Nguyệt, cùng với một tiếng vang thật lớn truyền ra.
Oanh —— Chịu ảnh hưởng mạnh mẽ từ vụ va chạm nặng nề này, cái giường bệnh kia trực tiếp sụp xuống.
Lại bởi vì quán tính chuẩn xác, khiến cho ngay khoảnh khắc tiểu thư con rối bị Lâm Ân mạnh mẽ bổ nhào vào kia, cánh môi của hắn và cô ấy cũng trực tiếp đụng vào cùng một chỗ.
Đừng… cảnh tượng này nó không lãng mạn tí nào đâu.
Chỉ đáng thương cho tiểu thư con rối đã bị hắn hung hăng đè xuống!
Lâm Ân khó khăn lắm mới ngừng lại được, cũng mở to hai mắt ra nhìn, hiện giờ khoảng cách giữa đôi mắt của hắn và đôi con ngươi màu đen nhánh kia đã gần đến mức suýt đạt đến con số không vô cực rồi!
Mùi hương thơm ngát cực kỳ tinh tế nhưng khá là mờ nhạt lập tức truyền đến.
Trên tay phải của hắn lại trực tiếp truyền đến một loại cảm xúc kỳ quái khó có thể nói rõ thành lời.
-apptruyen-
-----------------
[1] : nguyên văn là社交牛逼症 – shèjiāo niúbī zhēng, nó chỉ một người không có bất cứ gánh nặng hay áp lực gì trong quá trình giao tiếp xã hội với những người xa lạ, hoàn toàn thả lỏng bản thân. Có thể hiểu là một người tư duy nhanh nhạy, nhạc nào cũng nhảy, chủ đề nào cũng chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận