Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 548: Huyết Nhục Tại Thượng, Nguyền Rủa Vĩnh Tồn!!!

Chương 548: Huyết Nhục Tại Thượng, Nguyền Rủa Vĩnh Tồn!!!
Lâm Ân cắn răng, ánh mắt lập tức rơi xuống bức ảnh chụp nọ.
Đột nhiên hắn vươn tay tới.
"Ký ức lúc trước đã mất đi!"
Ông —— Trong phút chốc sau đó, cùng với một mảnh quang mang chói mắt bùng lên, hắn trực tiếp tiến hành quay ngược lại thời gian đối với toàn bộ những bức ảnh chụp trong túi xách của Miêu Miêu.
Rất nhanh, khi mảnh hào quang kia tiêu tán, dấu vết chú thuật bên trên những tấm ảnh chụp kia cũng từng chút từng chút một mà tan biến mất, để lại hình ảnh chân thực của chúng.
Chỉ thấy phía trên một bức ảnh chụp, vốn là người một nhà vui vui vẻ vẻ chạy trên mặt cỏ, đã biến thành những gương mặt hoảng sợ…
Khi bọn họ bị ép phải tham gia vào những thí nghiệm tanh máu…
Khi thân thể bọn họ bị thật nhiều lưỡi dao nhọn hoắt chọc thẳng vào người, không ngừng tra tấn.
Chỉ thấy phía trên một bức ảnh, vốn là người một nhà quây quần ngồi phía trước bàn ăn, thưởng thức những món ăn ngon lành ấm áp, đã biến thành hình ảnh bọn họ bị ép phải ăn một bàn thức ăn đầy huyết nhục và giòi bọ.
Chỉ thấy phía trên một bức ảnh, vốn là chú mèo nhỏ đáng thương, đang ủy khuất nhìn về phía bác sỹ thú y, người vừa chích cho chú ta một mũi dự phòng… thứ hình ảnh làm người ta muốn dở khóc dở cười nọ, đã biến thành gương mặt hoảng sợ hãi hùng của chú mèo nhỏ ấy, khi bị trói chặt trên bàn giải phẫu lạnh như băng, nhìn lưỡi dao tàn nhẫn cắt xuống cần cổ mỏng manh của mình.
Từng tấm ảnh…
Từng tấm ảnh đều thay đổi như vậy…
Những tấm ảnh trước mặt hắn, đã ghi lại chi tiết về toàn bộ quá trình diễn ra thảm cảnh nọ, từ khi gia đình bốn người kia bị ép phải tham gia thí nghiệm cải tạo tanh máu của Dịch Y, tới lúc thí nghiệm ấy hoàn thành!
Mà nội dung của bức ảnh cuối cùng, chính là ảnh chụp thành phẩm, cũng là gia đình bọn họ sau khi hoàn thành thí nghiệm ấy.
Người đàn ông lịch thiệp kia đã biến thành một con quái vật huyết nhục với chiều cao mấy mét, và không có gương mặt.
Người phụ nữ dịu dàng ấy đã biến thành một con rối với ánh mắt trống rỗng, vô hồn.
Cậu thiếu niên hoạt bát nọ đã biến thành một bộ máy móc chỉ còn lại xương trắng và đại não.
Mà con mèo của gia đình bọn họ lại biến thành một dạng huyết nhục thể lưu [1] vặn vẹo, bị che giấu bên dưới chiếc túi da của một con sinh vật nhỏ thuộc loài chó.
Ở vị trí dưới cùng của những bức ảnh ấy, là những hàng chữ chi chít, có vẻ như là báo cáo của người thí nghiệm đã trực tiếp chụp lại những bức ảnh này, viết lên.
【 ghi chú 1: Toàn bộ những sinh vật rơi xuống nơi đây từ những thế giới đã vỡ tan kia, đều mang trong mình tiềm lực có thể bóp méo hiện thực. Trải qua nhiều lần thí nghiệm, đã chứng minh được rằng, dưới tác dụng của nỗi sợ hãi sinh ra khi bọn họ bị tra tấn và vặn vẹo cường độ lớn, trên cơ thể những sinh vật này sẽ có xác suất nhất định xuất hiện một loại năng lực nguyền rủa có thể bóp méo hiện thực. 】
【 ghi chú 2: Ở giai đoạn cuối cùng của thí nghiệm cải tạo mục tiêu, ý chí của số một và số ba đã bị tái tạo, tạm thời không thức tỉnh năng lực bóp méo hiện thực, ý chí của số hai và số bốn vẫn còn lưu lại, có sinh ra một chút dấu hiệu, cần tiến hành thêm một bước quan trắc. 】
【 ghi chú 3,: Cảm tạ bác sĩ Dịch Y số 315 đã chung tay hợp tác cùng chúng ta, huyết nhục tại thượng, nguyền rủa vĩnh tồn. 】
Dựa vào phần bối cảnh bên trong những bức ảnh kia, có thể mơ hồ nhìn thấy một ký hiệu rất lớn.
Một ký hiệu mà Lâm Ân biết rất rõ.
"Huyết nhục... Chi phối giả." Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhấn mạnh từng từ.
Nói như vậy, thứ năng lực dị thường có thể bóp méo hiện thực của Miêu Miêu vốn không phải trời sinh đã có. Ngược lại … nó đã bị kích phạt sau khi cô ấy trải qua quá trình thống khổ và sợ hãi cực độ lớn lao...
Cô ấy vốn không sợ chó!
Thứ cô ấy sợ chính là ký ức bi thảm trong quá khứ kia, khi cô ấy bị đám người nọ khâu lại bên trong bộ da vặn vẹo này.
Để rồi mỗi lần nhìn thấy hình dáng hiện tại của chính mình, cô ấy đều sẽ sợ hãi, đều sẽ điên cuồng và rơi lệ.
Bởi vì đó vốn không phải thân thể hình dài của cô ấy!
Nhưng về sau thì sao?
Vì sao những bức ảnh chụp này lại ở trong tay cô ấy? Là ai đã thi triển chú thuật lên trên chúng, khiến cho cô ấy vẫn một mực nghĩ rằng mình đã từng có một gia đình hạnh phúc? Khiến cho cô ấy vẫn một mực sống bên trong thứ cảm giác ấm áp được hư cấu nên kia?
Là ai đã bảo vệ cô ấy sau chuỗi ngày tàn khốc đó...
"Mẹ..." Đột nhiên một âm thanh trống rỗng tựa như nói mê vang lên.
Lâm Ân lập tức quay đầu nhìn về phía Miêu Miêu. Lúc này, cô ấy vẫn đang quỳ rạp dưới đất, vẫn đang mê man dưới tác dụng của nguyền rủa, nhưng đôi mắt từng bị Lâm Ân cộng hưởng tầm nhìn lúc trước lại không nhắm xuống.
Đôi mắt không có tiêu cự kia vốn không nhìn vào những bức ảnh chụp dưới đất, chỉ có cái miệng thoáng nỉ non mê sảng mà thôi.
Cô ấy chưa tỉnh lại.
Cô ấy vẫn chưa nhìn thấy điều gì cả.
Có vẻ như trong giấc mộng kia, cô ấy vừa nhớ lại một điều gì đó.
"Mẹ... Mang Miêu Miêu đi cùng..."
"Vì sao người còn chưa trở về..."
"Miêu Miêu vẫn luôn ngoan ngoãn ở lại nơi đó... Chờ người trở về..."
Lâm Ân kinh ngạc lắng nghe cô ấy nói mê, dường như tại khoảnh khắc ấy, trong đầu hắn lập tức xuất hiện một khung cảnh bi thương. Trong màn lửa hừng hực thiêu đốt, phía sau là truy binh kéo đến không ngừng, con rối kia liều mạng vận dụng năng lực vặn vẹo hiện thực của mình, dẫn theo sinh vật còn sống duy nhất là Miêu Miêu, liều mạng chạy trốn.
Mẹ đã bảo cô ấy đứng ở nơi đó, để mẹ đi dẫn đám truy binh nọ rời đi.
Mẹ đã nói mẹ nhất định sẽ trở về.
Mẹ đã nói Miêu Miêu hãy ngoan ngoãn ở lại nơi này chờ mẹ.
Nhưng ngày qua ngày, Miêu Miêu không đợi được bóng hình thân thương ấy, thứ cô ấy đợi được chỉ có suy sụp và lưu lạc.
Là như vậy ư?
-----------------
[1] : thể lưu hoặc chất lưu là một chất có thể chịu sự biến dạng liên tục khi tác dụng ứng suất cắt. Tất cả các chất khí đều là chất lưu nhưng không phải chất lỏng nào cũng là chất lưu. Chất lưu là tập hợp của các trạng thái vật chất bao gồm chất lỏng, chất khí, plasma và đôi khi cũng đúng đối với chất rắn đàn hồi.
Có thể hiểu huyết nhục thể lưu ở đây là máu thịt ở dạng lỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận