Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 405: Ngươi Cởi Quần Áo Làm Gì?

Chương 405: Ngươi Cởi Quần Áo Làm Gì?
Vào lúc này, nhất định phải làm theo quy củ, dù sao đối phương cũng không phải một tiểu Loli ngây thơ nào đó, mà là một tồn tại cấp căn nguyên có thể sánh vai cùng Thái Thản đại ca. Không cần biết như thế nào, hắn cũng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuyệt đối không thể đắc tội với đối phương.
Đây mới là đạo lý sinh tồn bên trong thế giới hắc ám.
Cùng lúc này, một giọng nữ vĩ đại vang lên từ chỗ sâu trong điện thờ: "Độ Nha có nhắc đến ngươi trước mặt ta, nhưng khiến cho ta cảm thấy khá ngoài ý muốn, bởi vì ngươi lại có thể thông qua khảo hạch nhanh như vậy, hơn nữa còn được Bạch Dạ tự mình giới thiệu."
"Nhưng ta tin tưởng ánh mắt của Bạch Dạ, cho nên cũng tin tưởng ngươi nhất định sẽ trở thành một Dạ Y đủ tư cách."
Lâm Ân cúi đầu, nghiêm túc nói: "Tạ ơn chủ mẫu khen ngợi!"
Giọng nữ vĩ đại kia nói: "Ta cần tiến hành một lần kiểm tra đối với ngươi, hãy thả lỏng thể xác và tinh thần, rất nhanh sẽ chấm dứt."
"Vâng! Chủ mẫu!" Lâm Ân gật đầu, sau đó vươn tay lập tức cởi áo khoác của mình ra, nhưng ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị cởi tiếp cái thứ hai…
"Ngươi cởi quần áo làm gì?" Giọng nữ vĩ đại ở chỗ sâu trong đại điện kia đột ngột vang lên.
Lâm Ân ngẩng đầu, ôm cái áo trên tay nói: "Không phải cần kiểm tra thân thể sao? Những lúc tôi kiểm tra cho người khác, đều yêu cầu mấy cô bé kia cởi quần áo mà?"
"..."
"..."
Bầu không khí vừa rơi vào yên tĩnh quỷ dị đến tột cùng.
Khóe miệng của hai người thủ vệ bên ngoài kia lập tức run rẩy điên cuồng, vẻ mặt nhăn nhó như nhức trứng, ngón chân không ngừng run lên.
Im lặng thật lâu sau...
"Không cần!" Rõ ràng là lần này, giọng nữ ở chỗ sâu trong đại điện kia đã đề cao thêm không chỉ một mức Decibel.
Lâm Ân gật đầu, lại nhanh chóng mặc áo khoác lên người, giống như một thiếu niên vô tội, ngoan ngoãn đứng nguyên ở nơi đó.
Rất nhanh, một luồng hào quang được bắn tới từ trong hắc ám, đã bao phủ toàn thân Lâm Ân.
Lâm Ân lập tức cảm nhận được toàn thân trở nên ấm áp dào dạt, giống như có một bàn tay mảnh khảnh của cô bé nào đó đang xoa bóp toàn thân cho mình, xoa nhẹ nhẹ, tay mềm mềm, vô cùng thoải mái.
Lâm Ân (❁´◡`❁) lập tức nở nụ cười vui sướng, có cảm giác cả tâm linh cũng được tinh lọc sạch sẽ rồi.
【 đinh! Ngươi được hào quang thần thánh chiếu rọi, thân thể ngươi đang bị nhìn trộm. 】
【 đinh! Sinh mệnh lực của ngươi khôi phục tới 100%】
【 đinh! Mọi mệt nhọc của ngươi đã khôi phục lại. 】
Tại quá trình được hào quang thần thánh kia chiếu rọi, trong vô thức, thân thể hắn nhanh chóng mọc ra từng sợi xúc tu mềm mềm, giống như là tảo biển, không ngừng rung rung lắc lắc.
Hiển nhiên, đây chính là ý nghĩa của hai từ “Kiểm tra” mà tồn tại bí ẩn kia vừa nói, tác dụng của hào quang thần thánh này là kích phát ra một chút năng lực hắn tự có trên thân thể mình.
Mà cũng chính tại một khắc này, ở thời điểm luồng hào quang kia quét lên trán hắn, trên trán hắn cũng chậm rãi hiện ra một cái phù văn hình chữ thập cực kỳ cổ xưa.
Ngay trong nháy mắt nhìn thấy phù văn kia, ánh mắt vẫn ẩn giấu ở chỗ sâu trong hắc ám lập tức phát ra một tiếng hét đầy kinh ngạc: “Khế ước tâm linh của Thái Thản tộc? Điều này làm sao có thể!"
Đúng vậy!
Tuyệt đối là đúng rồi!
Đó chính là khế ước phù văn dùng để xác lập mối quan hệ với nhau giữa nam nữ thanh niên của Thái Thản nhất tộc!
Nhưng vì sao trên người nhân loại này lại có khế ước của Thái Thản tộc?
Nói đùa gì vậy!
Bởi vì trên trán xuất hiện khế ước phù văn này, nghĩa là nhân loại trước mặt đã có hôn ước rồi.
Nhưng một nhân loại cao không đến hai mét lại đính hôn cùng một cô bé Thái Thản tộc cao tới mấy trăm mét?
【 đinh! Độ khiếp sợ của ??? đối với ngươi +10】
【 đinh! Độ khiếp sợ của ??? đối với ngươi +10】
Mà cũng chính tại một khắc này, giọng nữ vĩ đại kia lại một lần nữa vang lên, có điều trong câu hỏi của đối phương, có mang theo một chút do dự rõ ràng: "Ấn ký Thái Thản tộc trên trán ngươi đến từ nơi nào vậy?"
Lâm Ân ngẩn ra, nhưng cũng nhanh chóng hoàn hồn từ bên trong quang mang ấm áp dào dạt kia.
"Ấn ký sao?"
Hắn lập tức theo bản năng, lấy một cái gương ra, nhìn thoáng qua trán mình. Sau đó, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến lần trước, mình bị bác gái Vu Thần xấu xa ép buộc, lừa gạt, phải tiến hành nghi thức kia cùng Tiểu Tiểu.
Lâm Ân hít sâu một ngụm khí lạnh, trong lòng có chút lúng túng nói: "Nói như thế nào đây... Là có một bác gái... nhất quyết muốn tôi cưới con gái của bà. Tôi thật khó từ chối yêu cầu này. Hơn nữa tôi và con gái của bà ấy cũng là bạn bè tốt, cho nên đã nhận lời rồi... Chờ về sau, khi cô ấy trưởng thành, tôi lại nói rõ chuyện này cho cô ấy sau..."
【 đinh! Độ khiếp sợ của ??? đối với ngươi +10】
【 đinh! Độ khiếp sợ của ??? đối với ngươi +10】
"Ngươi là một nhân loại?" Âm thanh kia lại do dự vang lên.
Lâm Ân mở to mắt gật đầu.
"Đi đính hôn?" Âm thanh kia bắt đầu có pha thêm một chút kinh dị.
Lâm Ân cũng rất lúng túng, không biết nên đáp lại như thế nào.
"Cùng một Thái Thản?" Âm thanh kia dần trộn lẫn một chút sắc thái bất bình thường.
Lâm Ân mở to hai mắt, vội vàng chỉnh lại cho đúng: "Không phải, là một cái đầu Thái Thản nữ tính nhỏ tuổi. Cô bé ấy tên là Tiểu Tiểu, tuy chúng tôi đã đính hôn, nhưng khẳng định là trong tương lai sẽ hủy bỏ."
【 đinh! Độ khiếp sợ của ??? đối với ngươi +20】
"Ngươi không chỉ lái xe lớn, ngươi còn có ý định gieo hạt giống luôn rồi?" Rõ ràng là giọng nữ vĩ đại kia đã bị câu chuyện của hắn làm kinh hoảng rồi.
Lâm Ân: "..."
Lâm Ân dùng sức lau đi mồ hôi trên đầu.
Hắn có cảm giác … hình như vị chủ mẫu này không phải tồn tại có thể nghe lọt tai những gì người ta nói, hơn nữa, dường như cách mà bà ấy nghe hiểu câu chuyện của người khác, nó cũng không giống bình thường.
Nhưng nghe giọng nói này, có vẻ bà ấy cũng không phải loại hình quá khó để tiếp xúc đâu.
"Không có..." Lâm Ân chán nản giải thích: "Thực sự không có, thật sự là tôi bị ép buộc mà. Trong lòng tôi không có bất cứ ý tưởng gì đâu..."
Ánh mắt đang ẩn mình ở nơi sâu trong hắc ám kia càng trở nên do dự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận