Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 583: Tâm Linh Mị Hoặc!

Chương 583: Tâm Linh Mị Hoặc!
Hắc Huyền Nguyệt vẫn không nói gì, nhưng bàn tay đang nắm chặt cổ tay Lâm Ân lại chậm rãi buông lỏng ra một chút.
Cảm nhận chút biến hóa rất nhỏ của cô ấy, tới cuối cùng Lâm Ân cũng mơ hồ khẳng định được suy đoán của mình rồi.
"Là mẹ cô đã động tay chân với cô ư?" Lâm Ân do dự hồi lâu mới mở miệng hỏi.
Ngay khi ý niệm ấy vừa xuất hiện trong đầu, nó đã lập tức chiếm cứ toàn bộ tâm trí của Lâm Ân, cũng khiến cho dục hỏa trong lòng, chậm rãi bị hắn áp chế xuống.
Bởi vì rõ ràng, hắn mới quen biết tiểu thư con rối được một ngày…
Kể cả khi bản thân cô ấy đang bị lấy m chi quyền ảnh hưởng, thì với hành vi kháng cự quá nhỏ khi chính mình đang bị người khác xâm phạm như vậy, không cần biết như thế nào, đây cũng là một chuyện không hề bình thường.
Mà vừa rồi, bàn tay xuất hiện để ngăn cản hắn tiến thêm một bước kia, dù nó cũng là biểu hiện của tâm lý kháng cự đấy, nhưng lực đạo lại quá nhỏ, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng con rối chiến đấu của cô ấy.
Tới tận lúc này, rốt cuộc giọng nói bình tĩnh của Hắc Huyền Nguyệt cùng truyền đến: "Căn cứ theo mệnh lệnh chế ước đặc thù số ba bên trong hiệp nghị thuê mướn, ở thời điểm chủ nhân có ý đồ muốn tiến hành tiếp xúc thân mật với con rối, con rối thứ bảy không được phép cũng như không có quyền phản kháng và từ chối."
Lâm Ân: "..."
Nghe được câu này, dục vọng và lửa nóng cộng thêm khát khao chinh phục và chiếm hữu vừa rồi còn dâng cao trong lòng Lâm Ân, lại đột nhiên tắt ngấm, giống như vừa bị người ta tạt cho một chậu nước lạnh.
Bởi vì nếu những lời cô ấy nói đều là sự thật, thì...
"Nói cách khác..." Lâm Ân có chút trống rỗng nói: "Vừa rồi cô không có phản kháng, vốn không phải đang ngầm đồng ý, mà là bị mệnh lệnh này chế ước?"
Hắc Huyền Nguyệt thấp giọng nói: "Đúng vậy."
Vẫn là giọng nói lạnh nhạt, không mang theo bất cứ dao động cảm xúc nào, nhưng những lời này lại trực tiếp dập tắt ngọn lửa dục vọng trong cơ thể Lâm Ân.
"Nhưng đã có mệnh lệnh này hạn chế thì vì sao vừa rồi cô vẫn còn..." Lâm Ân lại dò hỏi.
Hắc Huyền Nguyệt dùng khóe mắt liếc nhìn Lâm Ân đang ngồi ngay sau lưng mình, nhưng đây chỉ là một cái nhìn đơn thuần, không mang theo bất cứ dao động cảm xúc nào khác. Sau đó, cô ấy vẫn một mực im lặng, một câu cũng không nói.
Dù vậy, thông qua ánh mắt của cô ấy, Lâm Ân vẫn có thể đại khái hiểu được suy nghĩ của đối phương.
"Là cô dùng ý chí cực lớn, mới miễn cưỡng đi ngược lại sự hạn chế mà mệnh lệnh kia đang áp đặt lên cô, có đúng vậy không?" Lâm Ân nghiêm túc hỏi.
Hắc Huyền Nguyệt lập tức khựng lại, giống như một kiện máy móc vừa bị lag, nhưng rất nhanh, cô ấy lại yên lặng mà gật đầu.
Nhìn thấy cô ấy thừa nhận, Lâm Ân khẽ hít sâu một hơi, rồi như trút được gánh nặng, toàn thân hắn lập tức thả lỏng xuống dưới, trong lòng dâng lên một chút cảm xúc cực kỳ phức tạp mà chính hắn cũng không biết mình nên cảm thấy may mắn hay là cảm thấy bất đắc dĩ nữa.
Bởi vì đúng như những gì hắn vừa suy nghĩ.
Rõ ràng hai người bọn họ chỉ mới quen biết nhau còn không đến một ngày, làm sao một vị tiểu thư con rối hệ cấm dục cao ngạo lạnh lùng như Hắc Huyền Nguyệt lại có thể ngầm đồng ý, ngầm cho phép hắn xâm phạm cô ấy đây?
E rằng, nếu không có mệnh lệnh chế ước, thì ngay tại khoảnh khắc hắn vừa mới vươn tay ra kia, bản thân đã bị tiểu thư con rối trực tiếp giết chết rồi.
Nhưng cũng may, tại thời khắc cám dỗ ấy, hắn vẫn duy trì được một tia lý trí và tỉnh táo.
Bởi vì nếu không phải hắn cảm nhận được thái độ kháng cự của cô ấy mà dừng tay đúng lúc…
Bởi vì nếu đổi lại là một người khác, không được lý trí như hắn, chỉ sợ đối phương sẽ lập tức thoát khỏi hành động kháng cự của cô ấy, sau đó mạnh mẽ tiến hành xâm phạm cô gái này rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Ân cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Bởi vì tình huống vừa rồi quá mức không thích hợp. Nó không thích hợp ở chỗ dục vọng và lửa nóng trong cơ thể hắn lại tới quá nhanh.
Hắn tự nhận mình vốn không phải một sinh vật như lang giống như hổ, chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, nhưng vừa rồi, ở thời điểm hắn lên dây cót cho tiểu thư con rối, chẳng hiểu vì sao trong lòng lại sinh ra dục vọng mãnh liệt, muốn trực tiếp mạo phạm đối phương rồi?
Chẳng lẽ nguyền rủa Chú Hề Khóc Lóc lại trực tiếp phóng đại dục vọng trong lòng hắn lên?
Không đúng.
Hiện giờ, Chú Hề Khóc Lóc vẫn đang bị chủ mẫu dùng máu của thiên sứ trấn áp, nếu nó xuất hiện dấu hiệu đột phá, khẳng định là thứ nguyền rủa này sẽ trực tiếp phóng đại những phản ứng tiêu cực trong lòng hắn lên.
Một khi như vậy, làm sao hắn có thể dừng lại đúng lúc được?
Được rồi, không phải Chú Hề Khóc Lóc, thế thì vì sao đây?
Chẳng lẽ hắn thực sự là loại sinh vật chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ?
Chẳng lẽ hắn thực sự là loại đàn ông biến thái tà ác, chỉ cần nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, không có đường để rời đi, là trong đầu sẽ xuất hiện trăm nghìn kế hoạch xấu xa, chỉ nhằm mục đích lừa người ta lên giường?
Hắn đau khổ suy tư, thậm chí còn trực tiếp sinh ra hoài nghi đối với chính mình.
Hồi lâu sau, Lâm Ân do dự hỏi: "Vậy ngoại trừ này mệnh lệnh, bà ấy còn làm ra hành động gì khác hay không?"
Hắc Huyền Nguyệt lặng lẽ nói: "Ta cũng không biết nữa, bởi vì đến thời điểm ngươi chạm vào thân thể ta, mệnh lệnh nọ mới đột nhiên khởi động, rồi tiến hành chế ước. Mà trước đó, ta cũng không nắm rõ tình hình."
Nhưng Lâm Ân không cho rằng chuyện này đơn giản như vậy.
Hắn vẫn một mực suy tư, rồi trong lúc vô thức, ánh mắt hắn lập tức rơi trên mảnh chú văn màu tím yêu dị vẫn còn tỏa sáng trên lưng Hắc Huyền Nguyệt kia.
Hắn lập tức ngẩn ra.
Chẳng lẽ...
Gần như không có lấy một chút do dự nào, Lâm Âm lập tức vươn tay tới, trực tiếp phát động năng lực chẩn đoán bệnh.
Mà cũng chính tại một khắc này, bên tai hắn lại truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 đinh! Ngươi phát động năng lực bị động của thuật chẩn đoán ngẫu nhiên đối với chính mình. 】
【 đinh! Ngươi phát hiện bộ phận biến dị dị thường: biến dị thể tay trái! 】
【 đinh! Ngươi phát hiện ảnh hưởng đến từ chú thuật dị thường: Tâm linh mị hoặc! 】
Toàn thân Lâm Ân chấn động, hắn lập tức ấn mở phần giới thiệu về loại ảnh hưởng dị thường mới được phát hiện ra kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận