Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 590: Thế Này Thì Ai Có Thể Chịu Đựng Được?

Chương 590: Thế Này Thì Ai Có Thể Chịu Đựng Được?
"Miêu Miêu, em biến đổi từ khi nào vậy?"
"Vừa mới biến đổi không lâu meo ô ~ "
"Nhưng vì sao em lại ở trên giường của anh?"
"Là em lén lút chui sang bên này đó meo ô ~ "
"Nghĩa là em không mặc cái gì hết, để mông trần như vậy, rồi chạy qua đây?"
"Đúng vậy meo ô ~ "
"..."
Trên đầu Lâm Ân giăng đầy chỉ đen, hắn đưa mắt nhìn cô bé Miêu Miêu đang chớp chớp mắt, với biểu cảm thành thật vô cùng, ở ngay trước mặt mình, cảm giác nhức trứng lập tức lan tỏa từ bên trong cơ thể, chui thẳng ra bên ngoài.
Trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh Miêu Nhĩ Nương không một mảnh vải che thân, giống như một chú mèo nhỏ lén lút chạy trên con đường tối tăm, mò qua phòng của hắn.
Người biết, sẽ nghĩ rằng cô tới để báo tin vui.
Nhưng người không biết, sẽ cho rằng cô tới đây ăn vụng đó… meo!
Lâm Ân cúi đầu, lập tức nhìn thấy những vệt nước miếng do bị mèo liếm, còn lưu lại thật rõ ràng trên ngực mình, trong đầu hắn lại không tự chủ được, bắt đầu mường tượng lại giấc mộng ướt át với nội dung thiếu nhi không nên biết kia...
Thế này thì ai có thể chịu đựng được?
"Vừa rồi em có liếm đến vị trí nào hơi kỳ lạ một chút không?" Lâm Ân do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng dò hỏi.
Miêu Miêu chớp chớp mắt nói: "Là vị trí nào kỳ lạ vậy meo ô?"
"Chính là cái này nè..."
Lâm Ân suy nghĩ một lát, ánh mắt liếc ngang liếc dọc một hồi, sau đó, hắn nhanh chóng lấy chiếc mặt nạ mỏ chim của mình ra, mở chức năng khảo sát trên thấu kính.
Quả nhiên sau đó, hắn lập tức nhìn thấy tiểu thư con rối trong trạng thái ẩn hình, đang lặng lẽ ngồi ngay trên cái bàn đối diện, dùng một tay chống cằm, lắng nghe bọn họ trò chuyện.
Lâm Ân biết, qua tình huống vừa rồi, hắn có thể trăm phần trăm khẳng định được rằng, hình tượng một quý ông lịch thiệp, chân chính mà vất vả lắm hắn mới xây dựng được ở trước mặt tiểu thư con rối vào ngày hôm qua, đã sụp đổ tan tành rồi!
Lâm Ân nhắm lại mắt, trong lòng có cảm giác mình không nên tiếp tục lãng phí thời gian ở lại một nơi kỳ quái như thế này thì hơn.
Miêu Miêu vẫn ngồi yên tại chỗ, chăm chú nhìn Lâm Ân đang nỗ lực khiến cho biểu cảm trên gương mặt mình trở nên nghiêm chỉnh, đứng đắn hơn, con mắt giảo hoạt xoay tròn như cái bánh xe.
Sau đó, cô ấy tỏ ra vô cùng thân thiết mà vươn tay, ôm lấy một cánh tay của Lâm Ân, chớp chớp mắt hỏi: "Như vậy… ca ca có thích không?"
Lâm Ân: "..."
"Nếu ca ca thích…" Miêu Miêu vô cùng thân thiết, lập tức cọ cọ về phía trước, lại đong đưa cái đuôi của mình, rồi chớp chớp mắt nói: "Về sau, tối nào Miêu Miêu cũng có thể..."
Phanh —— Một tiếng vang trầm.
Trên đầu Miêu Miêu lập tức mọc lên một cục u to tướng, thậm chí trên cục u ấy còn bốc lên một làn khói nhẹ.
Đôi mắt vốn đang xoay chuyển đầy giảo hoạt của Miêu Miêu lập tức xuất hiện một vòng lốc xoáy nho nhỏ, trên đầu cũng có một đống ngôi sao đang quay mòng mòng.
Cô ấy choáng váng, cái đầu nhỏ lắc lư, bàn tay ôm cục u (x﹏x) ngơ ngác nói: "Ca ca sao tự nhiên anh đánh em vậy meo ô..."
Lâm Ân nhắm mắt, siết chặt hai tay, nói: "Em đừng có tùy tiện nói mấy câu làm người khác hiểu lầm như vậy! Còn nữa, nửa đêm chui vào giường của người khác là hành vi vô cùng mất lịch sự. Em phải biết rằng, hiện giờ em đã là người rồi, không còn là một con mèo nữa."
"Với hình dáng hiện giờ của em, nếu đi ra ngoài, không cẩn thận gặp phải một đám lolicon biến thái tà ác, rất dễ chịu thiệt thòi đó, đã hiểu chưa?"
Miêu Miêu ôm đầu, ủy khuất nói: "Meo ô..."
Tuy biểu cảm này vô cùng ủy khuất, nhưng khi Lâm Ân liếc nhìn cô ấy một cái, hắn lại có thể nhìn ra được, Miêu Miêu của hiện giờ thực sự đã vui vẻ, thoải mái hơn trước kia rất nhiều rồi.
Hơn nữa, qua tình huống này cũng có thể nhận ra, Miêu Miêu vô cùng vừa lòng với bộ thân thể hiện giờ của mình. Có lẽ bộ thân thể này chính là giải pháp tốt nhất để làm thỏa mãn nguyện vọng của cô ấy, nó vừa giữ lại đặc điểm của con mèo, nó vừa có hình hài nhân loại như mẹ.
Khẳng định là trong lòng cô bé đang rất vui đây.
Tuy những ký ức máu tanh ấy vẫn còn hằn sâu trong tâm khảm, khó mà xóa tan đi được, nhưng ít nhất… loại chuyển biến này cũng coi như một dấu mốc đáng nhớ, nó tượng trưng cho sự bắt đầu của một đoạn nhân sinh mới dành cho Miêu Miêu.
"Được rồi." Lâm Ân nhẹ nhàng bế Miêu Miêu lên, vươn tay dùng sức xoa xoa lỗ tai lông xù của cô ấy, lại lấy ra một cái băng cá nhân, dán lên cục u trên đầu cho cô ấy, dịu dàng nói: "Đừng ấm ức nữa mà, nếu em đã biến đổi thành hình thái này rồi, thì về sau nhất định phải ngoan ngoãn nhé. Bây giờ, để ca ca đưa em đi làm một bài kiểm tra thân thể, nhìn xem có phản ứng gì không tốt hay không, nếu không có, vậy về sau em hãy dùng hình thái này mà vui vẻ sống sót đi."
Miêu Miêu có chút mờ mịt, gật gật đầu, nói: "Em cứ tưởng ca ca không thích hình dạng hiện giờ của em chứ meo ô ~ "
Lâm Ân: "..."
Chuyện này...
Nên nói như thế nào đây? Nếu bảo thích thì khẳng định là thích rồi, nhưng mà thích nó lại có tới năm bảy loại khác nhau, mà rốt cuộc là loại thích nào chiếm ưu thế hơn, loại thích nào có hàm lượng cao hơn, thì lại là một vấn đề triết học.
Ừm… nhưng không cần biết như thế nào, hắn dám khẳng định là mình không có sở thích kỳ quái như vậy, dù sao nơi đây cũng là thế giới hắc ám, hắn vẫn có thể đảm bảo được phương diện này.
...
Mười phút sau.
Lâm Ân đã chuẩn bị xong hành trang, vừa nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong lòng hắn đang ôm Miêu Miêu đã bị chính hắn tự tay đóng gói kín mít bằng chiếc áo choàng của mình rồi.
Sau đó, với vẻ mặt có chút mất tự nhiên, hắn rời khỏi khách sạn, lập tức gia tăng tốc độ mà bước nhanh về phía bệnh viện.
Bên cạnh hắn, tiểu thư con rối vẫn đang lơ lửng giữa không trung, lặng lẽ mà đánh giá bọn họ, tựa như cô ấy đang cố gắng để phân tích và tìm hiểu ý nghĩa của những biểu cảm không ngừng thay đổi trên gương mặt Lâm Ân.
Đêm qua, đúng là cô ấy đã tiếp nhận lời mời của hắn rồi.
Bởi vì những lời hắn nói đã đánh thức một chút tình cảm trong lòng cô ấy.
Bởi vì đây là lần đầu tiên cô ấy được người ta đối xử như một con người bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận