Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 364: Tác Dụng Tốt Nhất Của Thuốc Tê!!!

Chương 364: Tác Dụng Tốt Nhất Của Thuốc Tê!!!
Bệnh nhân số bốn vừa muốn mở miệng đã trực tiếp ăn trọn một combo đả kích, cuối cùng cũng không còn gì để nói nữa, vẻ mặt gã trở nên đờ đẫn (((;꒪ ꈊ ꒪;))), hai chân kẹp chặt lại, giống như một chú cừu non vô tội, vươn tay ôm chặt bả vai của mình, nằm yên ở nơi đó, chấp nhận số mệnh tàn khốc chuẩn bị ập xuống nhân sinh.
Thậm chí gã còn không dám quay đầu nhìn tình huống của những bệnh nhân khác.
Bởi vì gã thực sự sợ hãi bản thân không chống đỡ được áp lực bên ngoài.
Gã chỉ biết ngây dại, run rẩy đôi môi, nói: "Người anh em à, tôi cho rằng... Tôi có thể trực tiếp cho cậu điểm tuyệt đối, sau đó hai chúng ta..."
Xoẹt xoẹt —— xoẹt xoẹt ——
Lâm Ân đã cọ sạch đống rỉ sét trên lưỡi cưa điện, lập tức giật dây, khởi động, rồi dùng vẻ mặt nghiêm túc, đứng phía trước giường bệnh số bốn, từ từ nâng lưỡi cưa lên cao.
【 đinh! Giá trị tinh thần của bệnh nhân số bốn -5】
【 đinh! Giá trị tinh thần của bệnh nhân số bốn -5】
"Tôi không làm! Tôi không làm nữa đâu!" Bệnh nhân số bốn quá đỗi hoảng sợ (ΩДΩ) lập tức ôm chặt lấy đầu mình, đứng bật dây, vội vàng xoay người muốn chạy khỏi phòng bệnh đáng sợ này.
"Tôi từ bỏ khoản tiền này! Mấy người các anh ai thích thì đi mà lấy, có nói gì tôi cũng..."
Nhưng gã còn chưa chạy được mấy bước, (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)...
Lâm Ân đã chọc một chiếc kim tiêm chưa đầy thuốc mê vào mông gã. Sau đó, hắn trực tiếp đè cổ bệnh nhân số bốn vẫn còn đang điên cuồng giãy giụa xuống, bình tĩnh chờ cho đến khi thuốc tê phát huy công hiệu, rồi nhanh gọn khiêng đối phương trở về giường bệnh của mình.
Tiếp đó, hắn tỏ ra cực kỳ thành thạo mà lanh lẹ kéo khăn trải giường xuống, trói chặt tứ chi của đối phương vào bốn góc giường bệnh.
Bệnh nhân số bốn vẫn chưa chịu từ bỏ, gã vừa cảm nhận dược hiệu của thuốc tê khuếch tán vừa nức nở nói: "Tôi không muốn làm, thật đó, làm ơn đi mà..."
Lâm Ân vẫn bình tĩnh trói chặt đối phương lại, cởi quần áo trên người đối phương ra, đeo găng tay lên cho mình, nhẹ nhàng hất cái xx đã trở nên mềm nhũn của bệnh nhân qua một bên, chiếc kính một mắt trên mặt lại “Đinh” một cái lóe sáng, cuối cùng hắn mới mở miệng trấn an:
"Yên tâm, tôi là bác sĩ chuyên nghiệp đó." Lâm Ân lạnh nhạt lắc lư cần cổ hai cái, lại tiếp tục nói: "Với tôi, khoa hậu môn trực tràng và tuyến tiền liệt tuyệt đối là trò trẻ con. Hơn nữa, anh cũng thấy rồi đó, ngay cả thuốc tê, bọn họ cũng quên không tiêm cho bệnh nhân của mình, đây chính là biểu hiện của sự vô trách nhiệm đến cùng cực."
"Tuy tôi biết, Dạ Y vốn không có thói quen tiêm thuốc tê —— nói thật, tôi cũng không có thói quen này, nhưng về sau tôi lại phát hiện, thuốc tê đúng là một thứ vô cùng hiệu quả, bởi vì nó có thể phòng ngừa người bệnh trở nên lộn xộn trong quá trình chúng ta chữa bệnh cho đối phương."
"Đây mới là tác dụng tốt nhất của thuốc tê!"
Lâm Ân lộ vẻ mặt nghiêm túc, tỏ ra cực kỳ chuyên nghiệp chia sẻ vài điều mình biết.
Bệnh nhân số bốn đã ngấm thuốc tê, chỉ có thể đờ đẫn nằm ở nơi đó, lộ vẻ mặt cuộc sống không còn gì đáng để luyến tiếc nữa rồi, nhưng sau khi nghe được những lời nói của Lâm Ân, trong lòng cũng cảm nhận được một chút an ủi.
Đúng vậy...
Tuy đau đớn đúng là một thang thuốc làm người ta tỉnh táo rất hiệu quả, nhưng nói gì thì nói, có tiêm thuốc tê vẫn tốt hơn là không tiêm. Thứ này, hoặc ít hoặc nhiều cũng có thể mang đến tác dụng trấn an tâm linh yếu ớt của bệnh nhân.
Xem ra đệ tử số bốn này đúng là dân chuyên nghiệp, nói không chừng hắn thật sự có thể...
"Tôi bắt đầu đây!"
Phập —— Âm thanh cưa điện cắt vào thịt vang lên.
(ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——
Từ từ!
Chờ một chút!
Hình như hắn tiêm thuốc tê cho ta rồi?
Hình như là vậy! Chắc không sai đâu!
Nhưng vì sao lúc lưỡi cưa cứa lên người, vẫn còn đau như vậy?
(ΩДΩ)!
Đau như chết cha chết mẹ rồi!
Bệnh nhân số bốn gian nan hé miệng, muốn dùng sức mà kêu lên một tiếng, nhưng thân thể đã ngấm thuốc tê, khiến cho đầu lưỡi cũng dần trở nên tê liệt, không thể phát ra âm thanh được nữa.
Gã chỉ còn biết run rẩy cúi đầu xuống, nhìn Lâm Ân đang cầm chiếc cưa điện không ngừng “Ù ù” rung động, thao tác trên người mình. Thậm chí gã còn có thể rõ ràng nhìn thấy cái xx của mình cứ rung rinh từng đợt, theo từng động tác của chiếc cưa điện trên tay đối phương.
Bỗng nhiên gã lại có một loại ảo giác, cái xx của mình có thể mất kiểm soát mà nảy tưng tưng lên, sau đó không cẩn thận rơi xuống dưới đường cưa của vị đệ tử nọ, rồi bị “hóa kiếp” biến thành những mảnh nhỏ bay tán loạn hay không.
Đây là một vấn đề trên phương diện triết học! Cũng là một vấn đề thuộc phạm trù toán học!
Mà tới tận lúc này, bệnh nhân số bốn mới cay đắng (. ;゚;: 益:;゚;. ) hiểu được ý nghĩa của câu nói vừa rồi, vì sao hắn không nhấn mạnh hiệu quả giảm đau của thuốc tê, mà lại cường điệu hiệu quả "Khiến cho người bệnh không thể lộn xộn" của nó...
Bởi vì...
Bởi vì...
Dường như hắn có thể bỏ qua hiệu quả giảm đau của thuốc tê!!!
Nghĩ đến đây, bệnh nhân số bốn lập tức co rúm khóe miệng, tròng trắng mắt không ngừng lật ngược giống như người mắc bệnh động kinh, cái miệng cũng không chịu nổi nữa, lập tức “Ùng ục ùng ục” mà phun ra từng cái bong bóng trắng.
Vấn đề là gã không thể động đậy được! Không thể động đậy được!
Haizz… chuyện thống khổ nhất trên thế giới cũng chỉ đến mức này mà thôi!
【 đinh! Độ thuần thục cưa điện +1】
【 đinh! Độ thuần thục cưa điện +1】
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống không ngừng vang lên bên tai, Lâm Ân với ánh mắt nghiêm túc đang chăm chú nhìn vào tuyến tiền liệt với đường kính mấy cm đã bị mổ ra của bệnh nhân.
Quả nhiên đúng như lời quan chủ khảo từng nói, trên tuyến tiền liệt của người này đã mọc đầy bào tử.
Mà đối với một thứ công cụ to lớn như cưa điện, muốn hoàn thành thao tác tinh vi trên một bộ phận nhỏ như thế này, đúng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Bởi vì chỉ cần ngươi không cẩn thận một cái, rất có khả năng ngươi sẽ gây tổn hại đến cơ quan nội tạng và những bộ phận khác trong cơ thể người bệnh.
Thậm chí...
Chỉ cần tay hơi run một chút thôi…
Lâm Ân thoáng nhìn xuống phía dưới, đều có khả năng làm cho người bệnh bất đắc dĩ biến thành một cô gái xinh đẹp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận