Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 457: Làm Ơn Đừng Có Ví Dụ…

Chương 457: Làm Ơn Đừng Có Ví Dụ…
"Xin hỏi..." Dương Kha trố mắt nhìn qua, khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Những sợi xúc tu trên người ngài kia là..."
Lại nói, gã là người trừ ma, bởi vậy bên trong chương trình giáo dục mà gã được tiếp nhận có chỉ rõ ra rằng, những sinh vật mọc đầy xúc tu trên người tuyệt đối là tồn tại vô cùng khủng bố giống như ác ma.
Cho nên gã vô cùng để ý đối với chuyện này.
Nghe được câu hỏi của Dương Kha, Lâm Ân có chút ngẩn người, nhưng ngay sau đó, hắn lại lập tức lộ ra nụ cười tươi đầy hiền hòa, ( ̄︶ ̄) nói: "Cái này sao..."
"Nó chỉ là một loại hình thức lực lượng ở bên trong thế giới hắc ám mà thôi, mọi người cũng biết đó, nơi ấy là địa ngục, ngoại trừ nguyền rủa, ác linh, huyết nhục, chú thuật ra, làm gì còn loại thủ đoạn phòng thân chính đáng nào khác nữa?"
"Cho nên mọi người đừng cảm thấy nó quá mức đáng sợ, dù là xúc tu cũng là thịt người biến thành xúc tu, khi nhìn quen rồi sẽ cảm thấy nó rất đáng yêu."
Mọi người nghe xong đều ngây dại.
Đáng... Đáng yêu hả?
Từ này thật sự có thể dùng để miêu tả một thứ như vậy sao?
Nói đến đây, khóe miệng Lâm Ân chợt nhếch lên, hắn vỗ bả vai một cái, khiến cho từng nhánh xúc tu trơn trơn nhẵn nhẵn lập tức mọc ra từ trên bả vai của hắn, để rồi "Hoa lạp lạp" tựa như những con rắn uốn lượn tới, và dừng ngay trước mặt Dương Kha.
"Sờ thử xem." Lâm Ân thân mật nói: "Trơn trượt, mềm mại, không phải rất đáng yêu sao?"
Thân thể Dương Kha lập tức trở nên cứng đờ, thẳng tắp, (((;? ? ? ;))) gã một mực ngồi ở chỗ kia, bàn tay cầm một đống lớn xúc tu màu đỏ đang không ngừng nhúc nhích, khiến cho từng luồng khói nhẹ không ngừng bốc lên từ đỉnh đầu.
Gã có cảm giác … bản thân giống như một nhân vật nam chính trong bộ phim hoạt hình cấm kỵ nào đó, đang bị con quái vật xúc tu đáng sợ kia xâm phạm.
Lâm Ân quay đầu, mở to mắt, thân thiện nói: "Đừng khách khí, đều là người một nhà cả, vị cô nương này cũng tới sờ sờ hai cái nhé?"
Nói xong, một nhánh xúc tu đã “Rào” một cái, lao tới, dựng thẳng tắp ngay trước mặt nữ linh môi kia, ung dung để lại một cái bóng râm ngay trước mặt cô ấy, khiến cho lông tóc toàn thân nữ linh môi kia lập tức dựng đứng lên.
"Oa nha nha nha nha!"
Nữ linh môi kia bị dọa đến hai mắt đẫm lệ "Tách tách tách" nhưng vẫn cố ép chính mình phải vươn tay tới, tóm lấy nhánh xúc tu to tướng, không ngừng nhúc nhích, rung rinh như con lươn trước mặt.
Ngay tức khắc, trong đầu cô ấy đã hiện lên hình ảnh của rất nhiều nữ nhân vật chính đang chơi với xúc tu trong những bộ phim hoạt hình quái đản, mà bản thân cô ấy, dường như cũng đang đặt mình vào trong đó, lập tức sẽ bị xúc tu hung hăng làm nhục.
Lâm Ân quay đầu, lại thân mật nhìn về phía những người khác, hỏi: "Mọi người có muốn sờ thử không?"
Những người đó đều trừng lớn hai mắt, "Rào rào rào" vội vàng lui về phía sau vài chục bước, cái đầu lắc như trống bỏi, run rẩy nói: "Không cần! Không cần! Đúng là nó rất đáng yêu! Nhưng thật sự không cần đâu!"
【 giá trị tinh thần của mọi người -10】
【 giá trị tinh thần của mọi người -10】
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, có vẻ vui tươi hớn hở nói: "Đừng sợ, lần đầu tiên nhìn thấy chúng nó, bị giảm điểm giá trị tinh thần cũng là chuyện bình thường thôi. Ban đầu tôi cũng không thích ứng, nhưng tới khi đã thích ứng với nó rồi, mọi người sẽ cảm nhận được niềm vui do xúc tu mang lại."
"Ví dụ như trong cùng một lần, có thể bắt tay với rất nhiều người, hoặc trong cùng một lần có thể cầm nắm rất nhiều công cụ, hay là cùng với rất nhiều cô bé..."
Mọi người hoảng sợ nói: "Đừng đề cập đến ví dụ kiểu này!"
"Nói chung là..." Lâm Ân cố gắng làm cho bản thân lộ ra một nụ cười tươi đúng phong cách thường thấy của xã hội nhân loại, sau đó chắp hai tay làm một, nói: "Tuy trên người tôi có thể mọc ra rất nhiều xúc tu, nhưng tôi vẫn là một con người, hơn nữa còn là một người tốt lòng mang chính nghĩa. Về điểm này, hẳn là mọi người cũng tán thành rồi chứ?"
Mọi người o(╥﹏╥)o nói: "Tán thành! Ai dám không tán thành chứ? Ô ô."
Lâm Ân vừa lòng gật gật đầu, lại nhanh chóng đứng lên, ( ̄︶ ̄) vui vẻ đeo chiếc mặt nạ mỏ chim của mình vào, nói: "Được rồi, nói chuyện đến đây thôi. Mọi người là đồng bào cũng là đồng tộc của tôi, bởi vậy tiếp sau đây, mọi người cứ việc im lặng theo sát đằng sau, xem tôi trang bức là được rồi, chờ về sau này, nếu có thời gian, tôi sẽ đưa mọi người đến nhà tôi thăm quan một lát."
Mọi người trố mắt, lập tức dùng một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi mà xua tay (ΩДΩ) nói: "Không cần! Không cần đâu!"
Ngay sau đó, Lâm Ân xoay người, ánh mắt rơi xuống nữ quỷ đang bị kẹt tại cánh cửa trước mặt.
Bạch Dật chớp chớp mắt, nhanh chóng theo sau nói: "Đại ca, những con này đều là ác linh thật sao?"
Phía dưới chiếc mặt nạ mỏ chim của Lâm Ân lập tức truyền đến giọng nói của hắn, cùng với âm thanh viên đạn "Ca ca" lên nòng: "Chúng nó khác với nhóm ác linh bên dưới kia, tuy cũng có thể gọi là ác linh, nhưng nhiều nhất chỉ được coi là yêu ma quỷ quái, một loại bán quỷ tàn hồn đã bị khống chế và ràng buộc, mà biện pháp chữa trị tốt nhất cho bọn họ chính là..."
Phanh —— Lâm Ân trực tiếp bắn một súng lên đầu nữ quỷ kia, khiến cho thân thể đối phương nhanh chóng phát ra những tiếng "Xèo xèo xèo", cuối cùng là bị thiêu thành tro tàn dưới mảnh quang mang thần thánh.
Sau đó, hắn nâng khẩu AK lên, họng súng “vù vù” bốc lên khói đen.
"Tiễn bọn họ bước lên luân hồi."
Đây là chỗ tốt của nhóm linh hồn còn chưa bị kéo vào bên trong thế giới hắc ám, sau khi bị hắn dùng lực lượng thần thánh tinh lọc, đến kiếp sau, bọn họ vẫn còn cơ hội được làm người, mà ở bên trong thế giới hắc ám, ngay cả tư cách chuyển sang kiếp khác, bọn họ cũng không có.
"Đi thôi!" Bên cạnh sườn trên chiếc mặt nạ của Lâm Ân lập tức phát ra một tiếng “Xì xì”, lại một lần nữa phun trào hai luồng sương khói màu xanh lá.
"Tôi đưa mọi người vượt ải."
...
Trong dãy hành lang hắc ám dưới lòng đất, toàn thân nữ quỷ áo trắng kia đang không ngừng run rẩy, cứ một mực đứng nguyên ở nơi đó, ánh mắt gắt gao, nhìn thẳng vào chỗ càng sâu hơn bên trong hành lang hắc ám.
Lúc này, ở xung quanh người cô ta, là một đám Creeper cùng với ác linh đông nghìn nghịt đang ầm ầm lao về phía trước.
Chỉ khác là… bản thân cô ta hoàn toàn không có dũng khí để đi theo bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận