Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 311: Muộn Mất Rồi!!! (●´ω`●)

Chương 311: Muộn Mất Rồi!!! (●´ω`●)
Nhưng bọn họ lại nhanh chóng nhìn thấy một hình ảnh lạ thường.
Đó là trong số mười mấy người sói vừa tới gần quái vật kia, đã “Ầm ầm ầm” ngã xuống một mảnh, vẫn còn một người sói đang đứng sừng sững, thân thể không chút sứt mẻ.
Còn dưới mặt đất, người sói có tiểu xx bị thối rữa vừa rơi mất kia, đang thống khổ rít gào, gã quơ tay một cái, tóm được chân người sói vẫn còn đang đứng kia, rên rỉ: "Cứu tôi! Cứu tôi! XX của tôi thối rữa mà rớt mất rồi! Nó thối nát mà rớt mất rồi!"
Nhưng rất nhanh, toàn thân gã lập tức run rẩy.
Bởi vì người sói còn đang đứng kia lập tức cúi đầu, dùng ánh mắt đầy vẻ cấp bách, đến khó nhịn, nhìn về phía gã.
Cũng không biết vì sao, gã lại có thể nhìn ra dục vọng muốn xâm phạm... vô cùng mãnh liệt từ trong mắt người sói kia.
Ông —— Toàn thân người sói vừa rớt mất xx lập tức chấn động mạnh.
Chẳng lẽ nói...
Chẳng lẽ...
(ΩДΩ)! !
Ngay một khắc gã cẩn thận suy nghĩ xong vấn đề trước mắt, thì mọi chuyện đã muộn mất rồi.
Bởi vì người sói với ánh mắt đầy khát khao kia, đã hết nhịn nổi, gã lập tức lao lên, hung hăng ấn người sói rớt mất xx xuống đất.
"Thật có lỗi! Tôi cũng không biết mình bị làm sao nữa, nhưng người anh em à! Xin lỗi! Tôi cũng không biết vì sao khi nhìn anh, tôi lạicảm thấy dung mạo anh quá mức xinh đẹp, tôi... Tôi... Tôi có cảm giác mình biến thái mất rồi!"
"Ngao ô (ΩДΩ)! !"
Cùng với một âm điệu khó có thể hình dung nổi vang lên, những người sói bên ngoài kia trơ mắt chứng kiến một bộ phim vừa trình chiếu ngay trước mắt mình, sau đó cả người đều run rẩy.
Rồi gần như là theo bản năng, cả đám lại gấp rút lùi nhanh về phía sau.
Nguyền rủa!
Nhất định là nguyền rủa tà ác rồi!
Tên kia không phải nhân loại, hắn tuyệt đối không phải nhân loại!
Mắt thấy tên nhân loại nọ vừa bình tĩnh nâng chiếc kính một mắt lên, sau đó ngoảnh đầu lại, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng về phía mình, những người sói còn lại lập tức rống to một tiếng, và không chút do dự xoay người.
"Chạy mau!"
Nhưng đến lúc này mới chạy thì muộn mất rồi.
【 đinh! Ngươi chẩn đoán ra bệnh tật của mục tiêu: Bệnh ở động mạch vành! 】
【 đinh! Ngươi chẩn đoán ra bệnh tật của mục tiêu: Suy thận mức độ nặng! 】
【 đinh! Ngươi chẩn đoán ra bệnh tật của mục tiêu: Bệnh bại liệt trẻ em! 】
Phù phù ——
Phù phù ——
Lần lượt từng người sói “Soạt soạt” mà ngã xuống giống như đang cắt lúa mạch.
Vừa nãy, ngay tại khu vực này, còn có hơn trăm người sói “Ùn ùn ầm ầm” đánh tới, vậy mà chỉ trong chớp mắt, cả một đám đông chen chúc nhau, lại toàn bộ ngã xuống đất, không ngừng kêu rên rồi.
Thủ lĩnh người sói run rẩy mà một mình đứng ở nơi đó, lại dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, toàn thân đã sợ hãi đến độ lông tóc dựng đứng cả lên.
Bởi vì đây là lần đầu tiên gã được nhìn thấy loại khung cảnh khủng bố này.
Nó… nó đã vượt quá phạm trù vật lý rồi.
Còn bóng dáng nhân loại đang phản xạ trong mắt gã kia, lại giống như một truyền thuyết quỷ dị trong đô thị.
Hình bóng của hắn đi kèm với ảnh nền là đêm đen tăm tối với ánh sáng màu máu đỏ tản ra từ trăng máu trên cao… càng nhìn càng thấy giống như một con đại BOSS quỷ dị.
Thủ lĩnh người sói hối hận rồi.
Đang yên đang lành, tự nhiên gã đi trêu chọc người ta làm gì để rồi tự rước lấy nhục vào mình chứ?
Gã cmn vừa đi trêu chọc một con quái vật có thể gieo rắc ôn dịch và nguyền rủa nha!
Càng nghĩ, tóc gáy càng dựng đứng.
Nhưng cũng may, hình như gã chưa dính nguyền rủa!
Lúc này chạy mau còn kịp!
Không nói hai lời, thủ lĩnh người sói lập tức xoay người, muốn ba chân bốn cẳng chuồn khỏi nơi thị phi này.
Nhưng ngay trong nháy mắt ấy.
【 đinh! Ngươi chẩn đoán ra bệnh tật của mục tiêu: Phun ra do tiêu chảy! 】
Ông ——
Một âm thanh gì đó nghe như tiếng dây đàn vừa đứt…
Thủ lĩnh người sói đang chuẩn bị chạy trốn, đột nhiên thân thể cứng đờ tại chỗ.
Gã cũng không biết vì sao, chỉ cảm nhận được bên trong thân thể của chính mình vừa đột nhiên có một con sông quanh co uốn lượn, sau đó cuồn cuộn chảy xuôi về phía hạ du.
Ấm áp, mãnh liệt mà sắc bén không gì cản được.
Giống như có thể phá tan hết thảy những trở ngại trên đường …
Giống như mang theo một luồng lực lượng không thể địch nổi, với xu thế không thể chống đỡ, ầm ầm hung hãn xông lên...
Phốc...
Toàn thân gã run rẩy.
Cảm nhận được! Thật sự đã cảm nhận được rồi!
Có thứ gì đó... Có thứ gì đó đang dùng thế không thể đỡ mà đột phá vật cản tại nơi cực kỳ trọng yếu!
Để rồi nở rộ! Để rồi phun ra!
Cái loại cảm giác này...
Cái loại cảm giác này...
"Mau tránh ra! Ta không nhịn được nữa rồi!" Đột nhiên thủ lĩnh người sói hoảng sợ mà rống lớn một tiếng.
Nhưng hết thảy đều đã muộn.
Ngay tại dưới cái nhìn chăm chú xen lẫn khiếp sợ của đám người sói vừa té ngã trên mặt đất xung quanh, có một thứ gì đó vừa bung xòe, giống như một nụ hoa nở rộ, hoặc như một cây súng bắn nước cao áp vừa được vặn vòi...
Phốc ————
Tiếng mở van ầm ầm như tiếng sấm.
Cùng lúc ấy, thủ lĩnh người sói vừa hoảng sợ vừa thống khoái vểnh mông lên trời.
"A a a a!"
Trong khoảnh khắc, tựa như mạn thiên hoa vũ, cả bầu trời đầy những bông hoa.
Hoặc như vô số những cánh hoa cúc vàng nở rộ giữa mùa thu, rồi bay lả tả trong trời đêm ấm áp.
Tất cả đám người sói đều ngây dại mà há to miệng nhìn lên trời, trong đáy mắt ngập tràn khung cảnh duy mỹ [1].
Giống như mùa thu tới rồi!
Cơn mưa mùa thu làm dịu vạn vật...
(((;꒪ ꈊ ꒪;)))
Ngay sau đó… Mưa hoa màu vàng, ngập hư không, rơi xuống đất.
"..."
"..."
Tất cả đều chìm vào yên tĩnh.
"A a a a a a!"
Những Huyết Nguyệt Lang Nhân đáng thương, lập tức hoảng sợ đến sụp đổ khi dùng thân thể của mình chạm vào những đóa hoa màu vàng kia, cả người đều chấp chới giữa lằn ranh tan vỡ.
"Lão đại! Dừng tay! Mau dừng tay đi lão đại!"
"Xoay qua bên kia! Mau xoay qua bên kia giùm đí! Đừng có xoay về phía chúng tôi nữa!"
"Con mắt của tôi! Trời ơi, con mắt của tôi!"
-----------------
[1] : duy mỹ là theo đuổi cái đẹp tuyệt đối, nhưng duy mỹ theo đúng ý nghĩa của nó lại hoàn toàn không tồn tại trên thế gian này. Duy mỹ ủng hộ "nghệ thuật vì nghệ thuật", nhấn mạnh vẻ đẹp thuần khiết vượt lên trên hay tách bạch khỏi cuộc sống, nó theo đuổi sự hoàn hảo của hình thức và kỹ năng nghệ thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận