Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 825: Không Cần Cũng Phải Cần…

Chương 825: Không Cần Cũng Phải Cần…
Hắc Huyền Nguyệt tức giận nhìn Lâm Ân, nắm tay lại rung rung lên.
Sau đó, cô ấy cầm một chiếc gối đầu tới, "Phanh" một tiếng, nện thẳng lên mặt hắn.
【 đinh! Giá trị sinh mệnh của ngươi -1】
Lâm Ân nghiêm túc lấy chiếc gối đầu trên mặt mình xuống, thản nhiên nhét nó ra sau lưng, sau đó nâng chiếc kính một mắt lên, hệt như một vị đại pháp quan, chững chạc đứng đắn nói: "Nếu tiểu thư Hắc Huyền Nguyệt cũng đồng ý với quy định của hiệp ước này, như vậy hết thảy mọi công việc hằng ngày như bảo vệ và trông nom chăm sóc tiểu thư Hắc Huyền Nguyệt sẽ do Lâm Ân tiên sinh đến phụ trách. Căn cứ theo hiệp ước quy định, nếu đến cuối cùng, thương tích của tiểu thư Hắc Huyền Nguyệt không thể khôi phục lại, như vậy Lâm Ân tiên sinh sẽ phải bỏ ra một khoản bồi thường lớn chưa từng có từ trước tới nay, cũng phải vĩnh viễn chịu trách nhiệm đối với chuyện này."
"Tiểu thư Hắc Huyền Nguyệt, cô còn điều gì muốn bổ sung không?"
Hắc Huyền Nguyệt cố nén cơn tức giận trong lòng, đứng lên, xoay người đi thẳng ra cửa, vừa đi vừa bình tĩnh nói: "Ta không cần..."
Nhưng cô ấy vừa đứng lên, đi chưa được hai bước, lại nghe một tiếng "Đinh" vang lên, thân thể của cô ấy trực tiếp cứng đờ như đứng hình tại chỗ. Chỉ thấy Lâm Ân tỏ vẻ đứng đắn mà nhắm mắt lại, rồi lén lút ném chiếc điều khiển từ xa trên tay vào không gian hệ thống, khụ khụ hai tiếng nói: "Nếu tiểu thư con rối cũng đồng ý với hiệp ước này, như vậy công tác khôi phục lại thân thể của cô cứ giao cho tôi đến tiến hành đi. Xin cứ yên tâm, tôi là một vị bác sĩ đứng đắn, nghiêm túc và thành thật, trong lòng cũng có giấc mộng trở thành một kỹ sư máy móc vĩ đại, bởi vậy, tôi tin tưởng mình có thể khôi phục lại thân thể cho tiểu thư con rối trở về hình dáng ban đầu!"
Hắc Huyền Nguyệt bị đông cứng ở nơi này, muốn động một chút cũng không được, con ngươi đen nhánh kia lập tức nổi lên một mảnh sát khí đằng đằng, hung hăng liếc nhìn Lâm Ân thông qua khóe mắt.
Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ e rằng hiện tại Lâm Ân đã chết rồi vô số lần rồi.
"Buông ta ra!" Hắc Huyền Nguyệt cắn chặt hàm răng, cố gắng duy trì vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng, nhưng từ bên trong giọng nói của cô ấy lại có thể rõ ràng nghe được một chút dao động cảm xúc mang tên là thẹn quá hoá giận.
Nhưng hiển nhiên, chẳng có tí tác dụng nào.
Chỉ cần Lâm Ân còn mang theo cái điều khiển từ xa kia, thì kể cả khi khế ước giữa hai người đã bị giải trừ, quyền sở hữu cô ấy vẫn một mực nằm trong tay hắn.
Sau đó, ngay dưới cái nhìn chăm chú muốn giết người của Hắc Huyền Nguyệt, Lâm Ân di chuyển xe lăn đi tới bên người cô ấy, khẽ nhắm mắt lại, một chân dùng sức, đạp một cái vào đằng sau mắt cá chân của đối phương.
Thân thể Hắc Huyền Nguyệt lập tức mất đi cân bằng, ngã xuống phía sau, rồi vững vàng bị Lâm Ân vươn hai tay tới đón lấy, thậm chí thân thể cô ấy còn nằm gọn trong vòng tay hắn như đang ôm Công chúa.
"Mạo phạm, tiểu thư con rối."
Hắc Huyền Nguyệt nổi giận đùng đùng, đưa mắt nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng thân thể bị ấn nút tạm dừng, lại hoàn toàn không nằm dưới quyền điều khiển của cô ấy nữa.
Cô ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể mình bị tên khốn tà ác kia ôm tới phía trước ghế dựa, nhìn hắn đặt mình như một con búp bê có kích thước bằng nhân loại trưởng thành ngồi lên trên đó, rồi tùy ý mà đùa nghịch.
Vì vậy, trong phòng lại một lần nữa xuất hiện cảnh tượng quỷ dị như vậy.
Bên trên chiếc xe lăn và chiếc ghế dựa được đặt song song với nhau, có một thiếu nữ con rối cao bằng người đang bị định thân, ngồi trên ghế dựa, chỉ biết dùng ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào tên Lâm Ân tà ác đang ngồi trên xe lăn, không khí quỷ dị lạ thường.
Mà ở khoảng cách gần như thế, ngoại trừ đôi mắt đẹp lạnh như băng đầy phẫn nộ kia, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Ân dùng phương thức này để quan sát tiểu thư con rối.
Không thể không nói, sau khi có thêm ánh mắt phẫn nộ ấy, ngoại trừ làn da bên ngoài vẫn thoáng hiện một chút khác biệt với nhân loại bình thường, cô gái này đã trở thành một tồn tại cực kỳ giống con người rồi. Cô ấy không còn như trước kia nữa, tuy xinh đẹp, nhưng sau khi trực tiếp đối diện với đôi mắt lạnh lẽo ấy, gần như ngay lập tức, trong lòng ngươi sẽ dâng lên một loại cảm giác sợ hãi, kinh hoàng.
Gương mặt tinh xảo, con ngươi màu đen, làn da trắng nõn, mái tóc dài màu bạc xanh, cánh môi hơi mỏng, bởi vì đang mặc trên người một bộ quần áo bệnh nhân to tướng, không vừa người, khiến cho người đối diện có thể dễ dàng nhìn thấy một mảng tinh tế trắng nõn dưới cổ...
Lâm Ân khụ khụ hai tiếng, nét mặt già nua đỏ lên.
Nhưng hắn biết, hiện giờ hoàn toàn không phải thời điểm trong đầu mình nên nảy sinh những loại ý tưởng kỳ quái như vậy, mục đích quan trọng nhất khi hắn tiến đến nơi này, chính là sửa chữa lại thân thể cho tiểu thư con rối, cô ấy đã giúp hắn quá nhiều rồi, hắn nhất định phải biến cô ấy trở về dáng vẻ hoàn mỹ không tỳ vết như trước kia.
Nếu không, chỉ e cả đời này hắn sẽ vĩnh viễn cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy.
"Xin lỗi đã mạo phạm, nhưng tôi cần nhìn miệng vết thương trên người cô trước, sau đó mới có thể thay đổi một cánh tay vừa người cho cô..."
Lâm Ân khụ khụ hai tiếng, rồi dưới cái nhìn chăm chú đầy phẫn nộ của Hắc Huyền Nguyệt, hắn có chút ngượng ngùng vươn tay tới, nhẹ nhàng cởi cái cúc áo đầu tiên trên cổ cô ấy.
【 đinh! Độ phẫn nộ của Hắc Huyền Nguyệt đối với ngươi +1, độ hảo cảm -1】
【 đinh! Độ phẫn nộ của Hắc Huyền Nguyệt đối với ngươi +1, độ hảo cảm -1】
Và đương nhiên, hắn cũng trực tiếp phớt lờ những âm thanh nhắc nhở của hệ thống đang liên tiếp truyền đến bên tai mình.
Tuy tiểu thư con rối tuyệt đối không đồng ý với loại hành vi cường thế kiểu này, nhưng Lâm Ân lại biết, đây là chuyện mà hắn nhất định phải làm, bởi vì đưa mắt nhìn lại, ở bên trong cứ điểm này, ngoại trừ Ngả Văn tước sĩ, cũng chỉ có một mình hắn là sở hữu năng lực sửa chữa máy móc mà thôi.
Mà để cho người khác tới sửa chữa thân thể giùm tiểu thư con rối của hắn, Lâm Ân lại trăm phần trăm không chịu.
Cho nên... Lâm Ân lại cởi cái cúc áo thứ hai của cô ấy.
-apptruyen-
Bạn cần đăng nhập để bình luận