Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 264: Tuy Nhìn Bề Ngoài Đại Ca Là Nhân Loại, Nhưng Hắn Tuyệt Đối Không Phải Nhân Loại Bình Thường!

Chương 264: Tuy Nhìn Bề Ngoài Đại Ca Là Nhân Loại, Nhưng Hắn Tuyệt Đối Không Phải Nhân Loại Bình Thường!
"Mày, thứ... Ác nhân này... Lẽ ra mày nên! Nhận lời con gái của tao... Mày đã làm cho con bé cảm thấy rằng... người mẹ như tao... Không có tác dụng..."
Bà ta rít gào một tiếng, hai mắt đầy dữ tợn.
Trên lưng bà ta có một đoạn phình to ra, nhìn rất giống một tấm da người máu chảy đầm đìa vừa bị lột xuống.
Đó chính là da của con quái vật này!
Lâm Ân liếc mắt một cái đã nhìn ra, con quái vật này chính là nữ chủ nhân mình từng gặp được trong phòng khách lúc trước.
Hiển nhiên trong khoảng thời gian hắn không có mặt trong này, Alice lại tiến hành một chút cải tạo nho nhỏ với bà ta rồi.
Lâm Ân trấn định nói: "Bà rất phẫn nộ sao? Bà cảm thấy mình đã khống chế được tứ chi của tôi, nên ngoại trừ chịu trận, tôi không thể bắt được bà nữa?
"Chết!" Một tiếng rít gào khàn khàn dữ tợn vang lên.
Đột nhiên con quái vật kia mở ra cái miệng khổng lồ như bồn máu, rồi không chút lưu tình mà táp thẳng vào đầu Lâm Ân.
Không cần phải nghi ngờ, chỉ cần trúng chiêu, con quái vật kia có thể dễ dàng cắn một cái vỡ đầu hắn.
"Đại ca! Em tới cứu anh đây!"
Mắt thấy tình hình này, Bạch Dật vừa run rẩy vừa cầm Dạ Ma Đao, cố gắng tiến lên trợ giúp.
Nhưng gã vừa tiến lên được một bước, một màn khủng bố đã xảy ra.
Bởi vì gã lập tức nhìn thấy, trên vai Lâm Ân đột nhiên mọc ra hai cái xúc tu màu đỏ tươi, chúng nó nhanh chóng “Hoa lạp lạp” tóm được hàm trên hàm dưới của con quái vật kia.
Bạch Dật: "(ΩДΩ)!"
【 giá trị tinh thần của Bạch Dật -10】
【 giá trị tinh thần của Bạch Dật -10】
Gã quên! Gã quên mất!
Tuy nhìn bề ngoài đại ca là nhân loại, nhưng hắn tuyệt đối không phải nhân loại bình thường!
Đại ca là quái vật xúc tu nha!
Tạp ca ca ca ——
Hàm trên hàm dưới của con quái vật kia bị hai cái xúc tu của Lâm Ân chặn lại, rồi từng chút từng chút một mà đẩy ra ngoài, trong cổ họng bà ta không ngừng phát ra tiếng thét dài, nhưng không có tác dụng.
Một nhánh xúc tu khác lại bình tĩnh vươn lên giúp Lâm Ân nâng kính mắt, sau đó chui vào trong ngực hắn, móc ra một điếu xì gà và một que diêm.
“Ba xoẹt” một tiếng giúp Lâm Ân châm lửa.
Lâm Ân hút thuốc, bình tĩnh phun ra một vòng khói thuốc lá với cái miệng khổng lồ gần trong gang tấc của con quái vật kia mà thản nhiên: "Phu nhân, không phải xúc thể cứ nhiều thì mạnh đâu, cần phải xem bà dùng nó như thế nào đã."
"Hẳn là lúc trước bà nên dùng ba cánh tay khống chế tay phải và hai chân của tôi, sau đó lại lấy ra năm cánh tay khống chế tay trái của tôi, tiếp đó là bớt nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp làm cái đầu hoặc là cái (beep ——) của tôi. Như vậy, bà mới có một chút phần thắng nhất định."
Lâm Ân lại phun một vòng khói thuốc lá vào mặt đối phương.
Ca ca ca ——
Rồi ngay dưới cái nhìn chăm chú xen lẫn hoảng sợ của con quái vật kia, một luồng sức mạnh cường đại tới khó có thể tưởng tượng nổi lập tức truyền đến từ cánh tay trái của nhân loại kia, giống như một tiểu Loli quái lực đang hung hăng cạy tấm thép lên.
Rầm ——
Ngay khi Lâm Ân bình tĩnh nhả thêm một vòng khói thuốc lá, thì cánh tay trái của hắn lại lập tức hóa thành một con đao xương sắc bén, trực tiếp chặt đứt mấy cánh tay bên trái của nữ chủ nhân tại chỗ.
Con quái vật kia chợt phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Huyết dịch màu đỏ tươi “Xoẹt xoẹt xoẹt” vương vãi khắp đại sảnh.
Lâm Ân vô tội nói: "Ây cha, tại bà chọc cho Trái Trái cô nương tức giận, cho nên tự cầu nhiều phúc đi."
Ngay lập tức, trong mắt con quái vật kia lại lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bởi vì không biết từ khi nào tay trái của hắn đã tới trước mặt bà ta rồi, sau đó, cái miệng trong lòng bàn tay kia lại đột nhiên há ra, để lộ hàm răng trắng nõn, “Đinh” một tiếng lóe sáng.
Nha ô ——
Ngay khi nữ chủ nhân hét lên một tiếng đầy hoảng sợ, tay trái của Lâm Ân chợt phóng đại, mở ra cái miệng rộng tới mấy mét, khổng lồ như bồn máu, trực tiếp cắn mất nửa người của bà ta.
Nữ chủ nhân ra sức giãy giụa, nhưng không có bất cứ tác dụng gì.
Thứ này cmn là con quái vật gì chứ?
Thứ này cmn là con quái vật gì vậy?
Bạch Dật ngây dại cầm Dạ Ma Đao đứng nguyên tại chỗ, cái miệng mở to, nhìn chằm chằm vào khung cảnh trước mắt, hồi lâu sau vẫn không nhúc nhích.
Chuyện này... Chuyện này...
Chẳng lẽ đây chính là phương thức chiến đấu bên trong thế giới khủng bố này?
Vì sao cánh tay của đại ca lại mọc ra miệng?
Vì sao cánh tay của đại ca còn có thể biến thành các loại hình dạng khác nhau?
Hình như… ngoại trừ có vẻ ngoài giống nhân loại, thì toàn thân từ trên xuống dưới của đại ca không có một chút gì liên quan tới nhân loại cả!
Ba ——
Ba ——
Bạch Dật ngơ ngác nhìn con quái vật kia bị tay trái của vị đại ca vẫn đang bình tĩnh đứng ở nơi đó hút thuốc, trái một cái, phải một cái, “Ba ba ba” ném mạnh xuống đất như một chú gà con.
Khoan đã...
Chẳng lẽ đây không hẳn là một thế giới khủng bố?
Vì sao đột nhiên gã lại không cảm nhận được nơi này có một chút khủng bố nào rồi?
Càng quan sát, Bạch Dật càng nhận thấy tam quan của mình đang bị kịch liệt đổi mới.
"Trái Trái." Lâm Ân bình tĩnh ném đầu mẩu thuốc lá trên tay đi, rồi hoạt động cánh tay một chút, nói: "Không cần đánh chết! Ngươi phải nhớ chúng ta là bác sĩ, là bình thiên sứ áo trắng mang tới hạnh phúc và bình an cho người khác, bà ta chỉ bị bệnh mà thôi. Đã bị bệnh thì nhất định phải chữa. Chúng ta không thể đối xử với bệnh nhân thô lỗ như vậy được!"
Răng rắc ——
Trái Trái quăng quật con quái vật kia xuống đất thêm vài lần nữa, rồi “Răng rắc” nhai nuốt hai cánh tay của bà ta, cuối cùng mới than thở nói: "Đừng có trang (beep ——) ở trước mặt bản tay trái, bản tay trái không ăn ngươi đã là nhân từ lắm rồi!"
Bạch Dật: "(((;꒪ ꈊ ꒪;))) "
Cái này... Cái này...
Hóa ra... Hóa ra tay trái của đại ca... còn có thể nói chuyện?
Mẹ ơi! Cha của con ơi!
Chuyện này tuyệt đối không thích hợp, không thích hợp một chút nào!
Lâm Ân xoa xoa ống tay áo, đi nhanh tới trước mặt con quái vật đã bị ném tới bán thân bất toại, ngũ quan vặn vặn vẹo vẹo, còn không ngừng “Ọc ọc ọc” phun máu ra ngoài, rồi bình tĩnh gõ gõ xuống đầu bà ta, nói: "Tôi bắt đầu chữa trị cho bà đây, nhưng thuốc tê khan hiếm, có khả năng sẽ hơi đau. Bà nhớ phải cố gắng chịu đựng một chút, đã biết chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận