Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 581: Im Lặng Là Ngầm Đồng Ý???

Chương 581: Im Lặng Là Ngầm Đồng Ý???
【 đinh! Đề cao độ khai phá tâm linh của Hắc Huyền Nguyệt, độ khai phá trước mắt là 125】
【 đinh! Đề cao độ khai phá tâm linh của Hắc Huyền Nguyệt, độ khai phá trước mắt là 138】
Chậm rãi xoay tròn.
Đêm tối chìm trong yên tĩnh.
Gần như bên tai chỉ còn lại âm thanh bánh răng kết hợp với nhau cùng tiếng máy móc chuyển động.
Theo lý thuyết, loại âm thanh kim loại leng keng này phải có chút chói tai giống như bên trong một cái nhà xưởng mới đúng, nhưng ở bên trong căn phòng yên tĩnh này, nó lại mang đến cho người ta một loại cảm giác hài hòa khó có thể nói rõ thành lời.
Chuỗi hoa văn màu tím trên làn da kia được quầng sáng bên ngoài chiếu rọi xuống, lập tức nhuộm đẫm cả phần lưng, nhìn như một nụ hoa trên thân thể yêu cơ màu tím.
Rõ ràng đây là một bộ thân thể máy móc không có bất cứ nhiệt độ gì, nhưng Lâm Ân lại dần dần cảm nhận được một chút khác thường nào đó.
Ong ong.
Giống như có một ngọn lửa đang âm thầm thiêu đốt.
Vào giờ phút này, rốt cuộc hắn cũng hiểu được, vì sao ở thời điểm phu nhân con rối lấy ra cuốn《 sổ tay con rối 》kia, trên mặt bà ấy lại lộ ra nụ cười tươi đầy tự tin mà thần bí như vậy.
Bởi vì bà ấy nói rất đúng.
Nhóm tiểu thư con rối trong trang viên con rối kia, ai cũng như ai, tất cả đều không ngoại lệ, bọn họ đều là những tồn tại có được mỹ cảm cực hạn và giá trị nhan sắc gần như hoàn mỹ rồi.
Tuy các cô ấy không có vẻ kiều diễm giống như ma quỷ, cũng không có đặc tính mị hoặc như mị ma, thứ các cô ấy có chỉ là một bộ máy móc lạnh như băng và những cái bánh răng tận tình bày ra đặc điểm của hệ cấm dục, nhưng tồn tại có độ khai phá tình cảm thấp này, có loại biểu cảm lạnh nhạt này, theo một phương diện nào đó, lại mang đến cho người ta một loại đam mê chinh phục mãnh liệt.
Lâm Ân biết hắn vốn không phải biến thái.
Chỉ là dưới loại hoàn cảnh này, trong đầu hắn vẫn không nhịn được mà hiện lên một ý niệm vô cùng đáng sợ.
Nếu hắn thật sự lựa chọn đi theo con đường tà đạo trong ba lựa chọn do hệ thống cung cấp kia, thì tới cuối cùng tiểu thư con rối hệ cấm dục sẽ biến thành loại hình thái như thế nào đây?
Thầy...
Thực xin lỗi...
Học trò đã hiểu lầm người rồi. Tới hiện giờ học trò đã hiểu, là một sinh vật giống đực bình thường, ai có thể chịu đựng được loại khảo nghiệm này chứ?
Theo thời gian trôi qua, nhịp hô hấp của Lâm Ân cũng chậm rãi mà thay đổi trở nên cực kỳ không bình thường.
Tuy hắn vẫn không ngừng nói với chính mình rằng, vệ sĩ tiểu thư là một con rối, là một con rối, cô ấy là một con rối, nhưng nói thật, hắn vẫn không thể tránh né được những suy nghĩ vẩn vơ kia...
Đó là chưa kể tới chuyện… tiểu thư con rối còn xinh đẹp như vậy.
Hơn nữa, tuy hiện giờ, hắn chỉ đang lên dây cót cho cô ấy thôi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, bên trong ý thức của tiểu thư con rối hoàn toàn không bình tĩnh như những gì cô ấy đang biểu hiện ra ngoài, ngược lại cô ấy còn đang cố gắng kiềm nén và áp chế ảnh hưởng của lấy m chi quyền cùng với cơn đau đớn mà hắn mang đến.
Nếu...
Hắn chỉ nói là nếu thôi nhé...
Có thể đụng vào một cái...
Lâm Ân dùng một bàn tay chuyển động dây cót, còn một bàn tay khác… dưới loại xúc động kỳ quái kia, lại đang chậm rãi tới gần.
Giống như hương thơm trí mạng do một đóa hoa thuốc phiện phát tán ra bên ngoài.
Vào khoảnh khắc này, vầng sáng chú thuật không ngừng nhảy nhót trong mắt hắn lại giống như một cái nụ hoa của một đóa yêu cơ màu tím.
Càng nhìn sâu vào nó, hắn càng cảm thấy định lực của mình đang bị nó từng chút từng chút một hòa tan, đánh sập.
Trí mạng mà mê huyễn.
Nếu như, hắn thực sự không thể kiềm nén nổi...
Hồi lâu sau, ngay dưới quầng sáng nhạt tản ra từ chuỗi hoa văn màu tím hoa lệ kia, bàn tay hắn đã chạm vào lưng tiểu thư con rối.
Có nên... buông thả bản thân không...
Gần như trong nháy mắt ấy, giống như một mẩu than đang cháy đỏ, trực tiếp rơi xuống lớp tuyết đọng.
Thân thể Hắc Huyền Nguyệt lập tức theo bản năng mà trở nên cứng đờ, hai mắt vốn đang lặng lẽ nhắm lại, đột ngột mở to ra, bên trong con ngươi tối đen lóe lên một tia trống rỗng.
Nhưng cô ấy lại không hề cử động, giống như trong lòng cũng đang muốn thử thăm dò một chút, thử thăm dò xem giới hạn nào đó kia… đang nằm ở nơi đâu.
...
Bên trong đêm tối yên tĩnh, trên chiếc giường Lâm Ân từng sử dụng cùng Trái Trái, đang có hai bóng dáng hồi lâu vẫn ngồi yên không nhúc nhích, giống như đã bị đóng băng lại rồi.
Bầu không khí tĩnh mịch tới đỉnh điểm, im lặng tới mức có thể nghe được tiếng trái tim đang đập.
Vào khoảnh khắc này, bàn tay Lâm Ân đang đặt lên lưng Hắc Huyền Nguyệt cũng lập tức bị đọng lại, đứng hình tại chỗ.
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể của tiểu thư con rối vừa trở nên cứng đờ, cũng có thể cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo truyền đến từ mảnh lưng kia.
Lâm Ân biết, nhất định là cô ấy đã nhận ra sự tiếp xúc của hắn rồi.
Chỉ là… khi đối mặt với hành vi mạo phạm trắng trợn như vậy, cô ấy vẫn không làm ra bất cứ phản ứng gì khác, nhưng thân thể lập tức trở nên cứng ngắc, đã đủ để nói lên rằng, tiểu thư con rối cũng cảm nhận được rồi.
Nói cách khác...
Tiểu thư con rối cho phép hắn mạo phạm như vậy...
Ban đầu, Lâm Ân chỉ dám tiếp xúc với đối phương bằng mấy đầu ngón tay thôi, nhưng về sau, dường như đã nhận được một lời đồng ý nào đó, cũng không bị đối phương ngăn cản, nên hắn… bắt đầu làm liều, lại một lần nữa chậm rãi tiến thêm vài phần.
Khẩn trương mà thấp thỏm không yên.
Ai cũng không nói gì, nhưng ai cũng không có ý định làm một điều gì đó để phá tan bầu không khí tĩnh mịch trong đêm tối này.
Chỉ có chuỗi hoa văn chú thuật phát ra quầng sáng màu tím yêu dị trên mảnh lưng của Hắc Huyền Nguyệt, vẫn một mực chiếu rọi lên bàn tay Lâm Ân đang chạm vào lưng cô ấy.
Giống như một loại tâm linh tương thông nào đó, hoặc là đôi mắt nào đó đang âm thầm rình mò.
Tới cuối cùng, bàn tay của Lâm Ân cũng động.
Giống như một chuyện nào đó, nếu ban đầu, đối phương không hề tỏ thái độ phản đối hay bài xích, thì ngược lại, sự im lặng cam chịu ấy, lại trở thành một dạng khích lệ và ngầm đồng ý, khiến cho cảm giác hứng thú và liều lĩnh trong lòng kẻ mạo phạm sẽ từng chút từng chút một mà phóng đại dần lên, rồi từng chút từng chút một mà lớn gan hơn nhiều...
Bạn cần đăng nhập để bình luận