Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 444: Mặc Kệ…

Chương 444: Mặc Kệ…
"Ô —— " Ngay tức khắc, đầu óc Trái Trái đã chuyển thành trống rỗng, đôi mắt cô ấy vẫn mở to, bên trong tràn ngập sắc thái kinh ngạc tới không sao tin nổi, còn trộn lẫn với một chút mờ mịt, nhìn chằm chằm vào Lâm Ân.
Cánh môi vừa bị người ta chạm vào, thực sự làm cô ấy có cảm giác bản thân mình đang nhanh chóng tan chảy ra, hệt như một kiện máy móc bị hỏng, không cần biết cố gắng tới mức nào, cũng mềm nhũn xuống, không còn một chút sức lực.
Nhưng… vì sao hắn có thể làm như vậy được?
Sao hắn lại thực sự sấn tới gần rồi?
Tới cuối cùng, cô ấy mới ý thức được một vấn đề ác liệt vừa phát sinh trong chính thời khắc này.
Hóa ra cô ấy cũng bị bắt nạt!
Cô ấy cũng bị cái đầu của chính mình hung hăng mà bắt nạt rồi!
Không! Không thể! Tuyệt đối không thể được!
Sao hắn có thể đột nhiên phát động thế công trong lúc cô ấy còn quá bất ngờ không kịp đề phòng như vậy?
Trái Trái vẫn chưa suy nghĩ xong đâu, thậm chí còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý mà!
Chỉ là … trong lòng cô ấy cũng không quá khó chịu, dường như … cũng không quá khó để tiếp nhận chuyện này.
Trên thực tế, tình huống trước mắt cũng giống như những gì đầu từng nói, cô ấy vốn là biến dị thể được sinh ra dưới cơ duyên xảo hợp là các loại huyết nhục và mảnh nhỏ linh hồn cùng thống nhất dung hợp lại với nhau, trong quá trình hắn sử dụng lượng lớn dược tề tăng sinh huyết nhục.
Hơn nữa dưới tình huống rời khỏi đầu, cô ấy thực sự không thể độc lập sinh tồn được.
Cho nên ngay từ đầu, cô ấy đã bị ràng buộc chặt chẽ vào cùng một chỗ với hắn rồi.
Cho nên...
Dù giữa cô ấy và đầu không phải mối quan hệ phụ thuộc vào nhau, nhưng nếu mẫu thể đưa ra một chút yêu cầu không quá đáng, đúng là cô ấy cũng không có lý do để từ chối hắn đâu...
Hơn nữa, trong lòng Trái Trái cũng có một chút chờ mong nho nhỏ vào loại hoạt động sáp sáp gì đó kia...
Nghĩ đến đây, đột nhiên cô ấy run lên.
Không, không đúng!
Sau cô ấy lại nghĩ ngợi lung tung rồi?
Vì sao cô ấy có thể tự tiến hành bào chữa cho hành vi hung hăng muốn cưỡng chế pằng pằng mình của tên đầu xấu xa kia chứ?
Rõ ràng là hắn cho rằng cô không thể rời khỏi bộ thân thể này của hắn, nên mới không kiêng nể gì, trực tiếp nhào tới muốn chiếm hữu cô ấy cơ mà?
Đã thế, hắn lại còn biến cô ấy trở thành loại thân thể Loli tà ác này!
Nhưng mà... Nhưng mà...
Cánh môi hồng thoáng mở ra, hàng lông mi ngẩn ngơ cụp xuống, cả người đều mềm nhũn, không có một chút khí lực nào cả.
Hình như cô ấy thực sự không thể vận sức được...
Đầu óc cứ một mực vang lên ong ong, dường như cả thân thể và ý thức đều thay đổi, trở nên kỳ kỳ quái quái rồi...
Cô ấy có cảm giác bản thân của hiện tại, giống như một con cừu nhỏ đã mất đi toàn bộ năng lực phản kháng rồi, chỉ có thể bất lực mà kêu be be, rồi tùy ý để cho con sói xám to lớn, đáng giận kia từ từ tới gần, hung hăng bắt nạt mà thôi.
Đã... Đã có cảm giác khó thở rồi...
Hồi lâu sau, ánh mắt một mực nhìn thẳng vào Lâm Ân của tiểu Loli Trái Trái đang nằm trên cái nệm lò xo kia, dần trở nên mơ màng, say đắm, sắc mặt đỏ ửng, miệng nhỏ thở gấp, mái tóc dài xõa tung ra.
Lâm Ân biết, dấu hiệu này cho thấy Trái Trái đã chuẩn bị xong rồi.
Hơn nữa, đã tiến hành tới một bước này rồi, còn ở bên trong một căn phòng vốn được thiết lập sẵn cho những trường hợp đầy cảm xúc như trước mắt, nếu hắn còn không thuận lý thành chương làm một chút chuyện gì đó… chẳng phải đã hết nói nổi bản thân mình rồi?
Lại nói, từ nãy tới giờ, Trái Trái vẫn nằm yên không hề kháng cự, có vẻ như dù hắn có làm chuyện gì chăng nữa, cũng không thể phát động nhiệm vụ tà đạo đầu tiên đâu?
"Trái Trái." Lâm Ân khẽ nhếch khóe miệng lên, cúi người nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi đã chuẩn bị xong rồi, thì chủ nhân sẽ bắt đầu nhé."
Đôi mắt Trái Trái đầy vẻ mơ màng, giống như đã bị che phủ bởi một tầng sương mờ mông lung ảo diệu, cái miệng nhỏ khe khẽ mở ra, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Xin... Xin ngươi đừng thô bạo như thế..."
Giọng nói mềm nhũn hữu khí vô lực khó khăn lắm mới phát ra được.
Bên trong con ngươi của Trái Trái đã chuyển thành màu đỏ ửng, cô ấy thực sự không còn một chút sức lực nào để né tránh ánh mắt Lâm Ân, mà ngược lại, tia sáng trong con ngươi kia càng ngày càng lộ rõ vẻ ủy khuất và mê đắm.
Loại ánh mắt khiến người ta chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua một cái thôi, cũng có thể kích phát ý muốn bảo hộ và dục vọng chiếm hữu mãnh liệt trong lòng.
Có thể nói, bộ thân thể được mô phỏng biến hóa cho Trái Trái này, gần như đã là tuyệt phối với ý thức của cô ấy rồi, không hề phát sinh bất cứ cảm giác bất thường nào cả, tựa như trời sinh Trái Trái nên là một tiểu Loli làm cho người ta mê đắm, làm cho người ta muốn ngừng mà không được như thế này.
Đột nhiên Lâm Ân lại có cảm giác bản thân đang thực hiện một hành vi tội ác trái với đạo đức.
Chẳng lẽ hắn thật sự là một tên lolicon tà ác?
Mặc kệ.
Kỳ thực trước đó, dù hắn đã cùng quý bà Huyết Y chơi một vài trò mờ ám, nhưng lần đầu tiên đứng đắn, nghiêm túc và thành thật của bản thân vẫn chưa có mất đi.
Xem ra, trong ngày hôm nay, hắn sẽ triệt để hoàn thành một bước chuyển biến quan trọng để từ thiếu niên đi thẳng về phía đàn ông rồi!
Ừm… nói đi cũng phải nói lại, hắn lăn qua lộn lại một hồi, tưởng như ghê gớm lắm, nhưng tới cuối cùng vẫn giao lần đầu tiên của mình cho tay trái?
ヽ( ̄▽ ̄)?
Mặc kệ.
Trái Trái, chủ nhân bắt đầu sủng ái ngươi đây!
Đến đây, chẳng còn gì phải suy nghĩ nữa, Lâm Ân lập tức nhắm hai mắt lại, chậm rãi hạ người xuống, bàn tay nhẹ nhàm cầm lấy cổ tay Trái Trái, muốn hôn cái miệng nhỏ nhắn kia.
Nhưng đúng vào lúc này, một tòa pháp trận màu đỏ tươi không biết từ nơi nào xuất hiện, lại trực tiếp lấy hắn làm trung tâm, nhanh chóng lan tràn ra ngoài, khiến cả gian phòng đều bị một mảnh quang mang màu đỏ tươi bao phủ.
Lâm Ân thoáng có chút mờ mịt, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì ngay lúc ấy, trong đầu hắn đã vang lên một giọng nói quen thuộc vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận