Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 505: Có Khác Nhau Là Mấy Đâu???

Chương 505: Có Khác Nhau Là Mấy Đâu???
Lâm Ân nghiêm túc nói: "Là như vậy, ngày hôm qua ở thời điểm học sinh đang nghiên cứu dược tề, đã bắt gặp ngài đang lén lút ném đi một thứ gì đó, trong lòng có chút hoài nghi, lại nhìn sắc mặt của ngài, tôi lập tức bấm ngón tay tính toán. Tiếp đó, lại nhân cơ hội chẩn đoán bệnh cho ngài một chút, mới phát hiện ra… đúng là đã đến ngày rồi. Tuy trong lòng tôi cũng không biết vì sao tới tận bây giờ mà ngài vẫn còn chu kỳ như vậy, nhưng đây đúng là một phát hiện làm tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nha."
"Cho nên chủ mẫu à, nếu ngài không ngại, có thể cho tôi vài miếng được không? Tôi ngâm một chút là có thể sử dụng được rồi, làm như vậy có quá nhiều điểm lợi, vừa không làm tổn thương tới thân thể của ngài, vừa hỗ trợ học sinh nghiên cứu, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao? Chủ mẫu."
"..."
"..."
Xung quanh lại rơi vào một mảnh yên tĩnh như đã chết rồi.
Nói thật, vào khoảnh khắc này, ngay cả Trái Trái cũng trở nên ngây dại, không nói nổi một câu nào.
Thiên Sứ Treo Ngược Mình chậm rãi "Ca ca" siết chặt hai tay.
Vài phút sau… “Oanh” ————!
Một tiếng nổ mạnh giống như đạn hạt nhân oanh tạc trực tiếp truyền đến từ bên trong đại điện dưới lòng đất. Lần này, ngay cả tòa tháp cao bên trên cũng bị vụ nổ ấy chấn cho không ngừng rung lắc.
Toàn bộ nhóm Dạ Y đang có mặt bên trong thành Hắc Dạ đều có thể rõ ràng cảm nhận được động tĩnh giống như địa chấn kia.
"Chuyện gì vậy? Là động đất hả?"
"Không giống! Hình như là cái gì đó vừa nổ!"
"Chẳng lẽ lại là tên thực tập Dạ Y đang theo học chủ mẫu? Cũng không giống nha, hắn làm nổ dược tề không có kịch liệt như lần này."
Cả đám Dạ Y trong thành đều mang theo vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía tòa tháp cao trung tâm kia.
...
Hơn mười phút sau, bên trong tòa đại điện dưới lòng đất hắc ám, cùng với từng đạo thánh quang bắn tung ra, Lâm Ân vừa phải hứng chịu nổ mạnh, mặt mũi bầm dập, đang từng chút từng chút một khôi phục tụ hợp lại ngay bên trong thánh quang.
Nhìn vị chủ mẫu phía đối diện, vừa nhắm mắt vừa dùng thánh quang đánh nổ hắn tới mười mấy lần, Lâm Ân (;? ;: 益:;? ;) có chút đau khổ nói: "Thực xin lỗi."
Thiên Sứ Treo Ngược Mình vẫn duy trì vẻ mặt thánh khiết với đôi mắt đang nhắm chặt của mình, nhưng bộ ngực không ngừng phập phồng, nhấp nhô kia lại trực tiếp tiết lộ tâm trạng tức giận không khác gì mấy quả bom oanh tạc của bà.
Bà vừa phát hiện, trong mấy ngày vừa rồi, từ sau khi bà bắt đầu dạy hắn học tới nay, cảm xúc trong lòng cứ một mực phập phồng lên xuống, thậm chí số lần bà tức giận trong vòng mấy ngày vừa rồi còn nhiều hơn tổng số lần bà tức giận trong suốt ba ngàn năm trước.
Tiểu tử thối đáng giận này!
Khẳng định là bởi vì gần đây bà đối xử với hắn tốt quá, khiến cho kẻ kia được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà!
Hắn lại dám lôi … loại chuyện này của bà… ra.
"Ta chỉ nói một lần thôi." Thiên Sứ Treo Ngược Mình nhắm mắt lại, nói: "Nếu ngươi dám tuyên truyền chuyện này ra bên ngoài, ta sẽ tự mình tới phẫu thuật cho ngươi, chờ tới khi tỉnh lại, ngươi sẽ phát hiện bản thân đã biến thành một em gái, tháng nào cũng có chu kỳ, ngươi đã hiểu chưa?"
Lâm Ân mở to mắt nói: "Hiểu rồi..."
【 đinh! Chúc mừng ngươi vừa phát động nhiệm vụ che giấu đặc thù: ca phẫu thuật thử nghiệm làm cho người ta hưng phấn lên, giới thiệu nhiệm vụ: Tiếp nhận yêu cầu giải phẫu của Thiên Sứ Treo Ngược Mình, khen thưởng nhiệm vụ: Tiền hắc lâu x30, kinh nghiệm cơ sở 2 vạn, khen thưởng truyền kỳ đặc thù x1. Phục sức đặc thù x 1 bộ 】
Lâm Ân: "..."
Hắn không chút do dự đã quyết đoán phớt lờ nhiệm vụ mang tính dụ dỗ mà hệ thống vừa mới tuyên bố cho mình,
Bởi vì Lâm Ân đã miễn dịch đối với thứ hệ thống chó má này rồi.
Bởi vì nó luôn tận dụng mọi thứ mà tuyên bố nhiệm vụ cho ngươi. Hơn nữa, nó mặc kệ ngươi có thể hoàn thành được cái nhiệm vụ ấy hay không, chỉ muốn cho ngươi đi thử nghiệm một chút.
Cho nên tới hiện tại Lâm Ân vẫn đang nhẫn nhịn. Hắn nhẫn nhịn chờ xem đến khi nào thì hệ thống cũng có được thực thể.
Hừ, trong đầu hắn đã sớm chuẩn bị xong một trăm loại tư thế để đối phó với nó rồi.
"Đi tới đi!" Thiên Sứ Treo Ngược Mình từ từ nhắm hai mắt lại, nói ra một câu.
Tới cuối cùng, khi nhìn bộ dáng thê thảm vì bị hành hạ của Lâm Ân, bà vẫn không đành lòng: "Nhưng đây là một lần cuối cùng, nếu về sau ngươi lại lấy máu của ta đi tiến hành một loại nghiên cứu không có ý nghĩa như vậy nữa… Ngươi thử xem ta có đánh chết ngươi hay không."
Trong mắt Lâm Ân lại xuất hiện một mảnh ánh sáng chói lòa.
"Thật ư? Cám ơn ngài, chủ mẫu."
Quả nhiên… chủ mẫu nói năng thì gai góc trong lòng lại mềm như đậu hũ.
Tuy ngoài miệng bà ấy một mực hò hét là không muốn không muốn, nhưng trong lòng lại khó có thể từ chối yêu cầu do đứa học trò yêu thích nghiên cứu này đưa ra.
Lâm Ân lập tức cầm theo cái chậu rửa mặt, mang cả cõi lòng chờ mong, đi tới trước mặt Thiên Sứ Treo Ngược Mình.
Nhìn cái chậu rửa mặt còn to hơn cái mặt hắn kia, Thiên Sứ Treo Ngược Mình cũng không nhịn được, gân xanh bắt đầu gồ lên, nhưng bà vẫn cố gắng áp chế xuống.
Bởi vì lần này, bà cũng không định cho tên kia máu của mình nữa.
Thiên sứ chủ mẫu nhắm mắt lại, vẫn duy trì vẻ mặt thánh khiết vốn có của mình, sau đó… ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy chờ mong của Lâm Ân, bà hé miệng ra.
Sau đó…
"Phì!"
Bà trực tiếp phun một ngụm nước miếng của mình xuống cái chậu rửa mặt kia.
【 đinh! Ngươi nhận được chất lỏng của Thiên Sứ Treo Ngược Mình x1】
Lâm Ân: "..."
Đại điện vừa tạm thời chìm trong yên tĩnh.
Một con quạ đen kéo theo sáu cái chấm đen nhỏ, vừa bay qua đỉnh đầu của vị Thiên Sứ Treo Ngược Mình mới nhắm mắt lại cùng với Lâm Ân đang mở to mắt ra.
"Chủ mẫu! Không phải chứ? Không phải là máu sao? Ngài nhổ một ngụm nước miếng vào trong cái chậu rửa mặt của tôi là có ý gì vậy!" Lâm Ân sắp mở to đến lồi cả mắt ra ngoài rồi.
Thiên Sứ Treo Ngược Mình vẫn kiên quyết nhắm mắt, sau đó thánh khiết nói: "Hai thứ này có khác nhau là mấy đâu, dù sao ngươi cũng chỉ chơi đồ hàng thôi, dùng cái gì mà không được? Lại nói, chúng đều là thứ ở trên người ta, thành phần không khác biệt lắm, ngươi cứ dùng tạm đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận