Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 470: Bé Gái Ngốc Nghếch!

Chương 470: Bé Gái Ngốc Nghếch!
Một mảnh khí huyết nồng đậm tràn ngập trên quảng trường.
Lâm Ân đứng từ phía xa, nhìn thấy Huyết Oa Oa ôm chặt con búp bê trong lòng, khóe môi khẽ nhếch lên, nở nụ cười vừa quỷ dị vừa tanh máu, sau đó vô cùng vui vẻ hoạt bát, nhanh chóng đi về phía mình, hắn lập tức vươn tay, cố gắng kéo căng da mặt, mạnh mẽ biến giọng nói của mình trở thành âm điệu khàn khàn: "Tất cả đều lui về phía sau đi, mọi chuyện cứ giao cả cho tôi."
Nữ linh môi kia cùng nhóm người trừ ma xung quanh đều chấn động, bọn họ ngưng trọng gật gật đầu, sau đó nhanh chóng lui về phía sau.
Cô ấy có thể cảm nhận được tâm trạng nặng nề như lâm đại địch của Lâm Ân tiên sinh, hơn nữa giọng nói của hắn đã trở nên khàn khàn, nghĩa là hắn bắt đầu nghiêm túc rồi.
Mà cũng bởi vậy, trong lòng bọn họ mới càng thêm chắc chắn về sự đáng sợ của cô bé vừa được triệu hồi từ địa ngục tới đây.
Chưa nói tới thân thể tràn ngập quỷ khí của cô bé nọ, chỉ cần biết, cô bé ấy có thể làm cho một tồn tại mạnh mẽ như Lâm Ân tiên sinh cũng phải nghiêm túc đối mặt, là đủ hiểu cô bé kia khủng bố tới mức nào rồi!
Cả đám người nhanh chóng lui về phía sau, cách chiến trường tới mấy chục mét, rồi nín thở, gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước.
Cuồng phong thổi quét qua.
Chỉ một thoáng sau, Huyết Oa Oa vừa cười hì hì vừa chạy tới, cũng chỉ còn cách Lâm Ân có hơn hai mét nữa thôi.
Cô bé dừng chân, ôm con búp bê đầy sợ hãi trong lòng (ΩДΩ), ngẩng đầu lên nói: "Đại ca ca, anh cũng là tồn tại bên trong thế giới hắc ám ư?"
Lâm Ân đeo mặt nạ mỏ chim trên mặt, lại dùng sức áp chế xúc động muốn bật cười. Hồi lâu sau, hắn mới cất giọng trong trẻo, dùng ngôn ngữ của thế giới hắc ám khàn khàn nói: "Em gái, ở nhà mình chơi không tốt hơn sao, em đến nơi này làm gì?"
Huyết Oa Oa cong khóe miệng, cười hì hì, chiếc chuông trên cổ chân lại phát ra âm thanh “Đinh đinh đang đang” trong trẻo. Cô bé vui vẻ nói: "Đương nhiên là tới để ăn no nê rồi! Hì hì hi!"
Cô bé nhảy nhảy nhót nhót hai cái, lập tức tới gần Lâm Ân, rồi không ngừng lượn qua lượn lại quanh người hắn vài vòng, tựa như vừa trông thấy một món đồ chơi rất thú vị, lại mỉm cười nói: "Đại ca ca à. Hình như con búp bê của em rất sợ anh đó, Dạ Y là một tồn tại cực kỳ đáng sợ sao? Hì hì."
Tới lúc này, Lâm Ân thực sự không thể nhịn nổi nữa, khóe miệng lập tức cong lên, nói: "Không, đó là thế nhân hiểu lầm chúng ta thôi, Dạ Y chúng ta đều là những bác sĩ cực kỳ thiện lương, đặc biệt là đối với người bệnh của mình. Chúng ta nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ, làm cho người bệnh của mình được hạnh phúc mà sống sót."
【 đinh! Giá trị tinh thần của búp bê -10】
【 đinh! Giá trị tinh thần của búp bê -10】
Con búp bê trong lòng Huyết Oa Oa lập tức sợ hãi (ΩДΩ) ôm chặt lấy đầu mình. Nó cố gắng lắc lắc đầu, liều mạng chỉ về phía pháp trận màu máu lúc trước, ra hiệu cho Huyết Oa Oa mau chóng chạy đi, nhưng thật hiển nhiên ở trước mặt một cô bé với lòng tự tin đã bùng nổ tới cực hạn thì mọi lời nhắc nhở vốn chẳng mang đến một chút tác dụng gì.
Đúng là đứa nhỏ chưa từng ăn quả đắng của cái xã hội này mà!
Cô bé ngốc! Chạy mau đi!
Huyết Oa Oa không quan tâm tới con búp bê trong lòng mình, cô bé chợt ngừng chân lại, ngẩng đầu nhìn chiếc mặt nạ mỏ chim lạnh lẽo của Lâm Ân, khuôn mặt lộ ra vẻ độc ác, cái đầu nghiêng nghiêng, đôi môi chúm chím nói: "Đúng là mấy lời nhảm nhí khiến người ta vô cùng chán ghét mà. Oa Oa đã từng nghe thấy những lời nói kiểu này từ trong miệng một tên bác sĩ tà ác rồi!"
Lâm Ân cố nén cười, khàn khàn hỏi: "Vậy sao? Hóa ra cũng có người nói chuyện y hệt tôi ư?"
Huyết Oa Oa hất cằm lên, cười lạnh nói: "Đúng vậy! Nhưng anh có muốn biết kết cục của hắn ra sao không? Hừ hừ! Hắn đã bị Oa Oa cho vào miệng, rồi từng miếng từng miếng mà ăn sạch đó. Ở thời điểm bị ăn, hắn kêu vô cùng thảm thiết, không ngừng ‘Oa nha, oa nha’! Hừ, cả xương cốt, cả một mẩu thịt cũng bị Oa Oa nhai nát đó!"
Lâm Ân xoa xoa chiếc mặt nạ của mình.
Hóa ra hắn lại chết thảm như vậy?
Ủa? Nhưng vì sao hắn lại không biết ta?
Lâm Ân vừa cười tủm tỉm vừa cố gắng ép giọng của mình xuống, nói: "Hóa ra hắn lại chết thảm như vậy, xem ra em có thành kiến vô cùng lớn với bác sĩ nhỉ?"
Huyết Oa Oa chỉ một ngón tay về phía Lâm Ân, vui cười nói: "Đúng vậy! Thành kiến cực kỳ lớn! Cho nên Oa Oa lại cho anh một lần cơ hội nữa, chỉ cần hiện giờ, anh ngoan ngoãn chạy về, Oa Oa sẽ bỏ qua cho anh. Nếu không, ngay cả anh, Oa Oa cũng bỏ vào miệng ‘Răng rắc’ nhai luôn đó!"
Nghe được lời này, con búp bê trong lòng cô bé lại càng thêm hoảng sợ, nó vội vàng ôm chặt đầu mình.
Lâm Ân liên tục cười tủm tỉm, nói: "Được rồi, anh còn một câu hỏi cuối cùng muốn dành cho em, vì sao em lại có thành kiến lớn như vậy đối với bác sĩ chứ? Theo đạo lý mà nói, không phải bác sĩ đều là người tốt, đi chữa trị cho bệnh nhân ư?”
Huyết Oa Oa cười lạnh, chỉ thẳng vào hắn, hỏi: "Anh muốn biết đáp án sao?"
"Đương nhiên."
"Bởi vì lũ bác sĩ các anh đều là một đám lolicon tà ác!"
"..."
"..."
Bầu không khí xung quanh vừa chìm vào một mảnh yên tĩnh.
Cuồng phong lạnh lùng thổi quét qua.
Thân thể mặc áo choàng màu đen, mang theo chiếc mặt nạ mỏ chim của Lâm Ân lập tức trở nên cứng ngắc.
Huyết Oa Oa phía đối diện lại cong khóe miệng, cười lạnh chỉ thẳng vào hắn, nói: "Thế nào? Bộ mặt tà ác của anh bị tôi vạch trần nên trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn hả?"
Lâm Ân nhắm hai mắt lại, "Ca ca" siết chặt hai tay nói, nói: "Em có biết mình bôi nhọ và chỉ trích người khác như vậy chính là vô cùng thiếu lễ phép hay không? Hả cô bé?"
Huyết Oa Oa cười lạnh nói: "Chẳng phải đó chính là sự thật hay sao? Gã bác sĩ vô lương mà Oa Oa từng gặp được kia chính là một tên lolicon tà ác, cho nên, Oa Oa dám khẳng định rằng, cả đám bác sĩ của anh cũng chẳng khác biệt gì đâu. Bình sinh Oa Oa hận nhất chính là lolicon đó!"
"..."
Má nó, nóng máu rồi nha!
Lâm Ân từ từ nhắm hai mắt lại, “Ca ca ca” nghiến răng thật chặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận