Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 133: Tình Hình Trong Nước

Chương 133: Tình Hình Trong Nước
Sau khi công hạ thành Otis, tuyên cáo Charlie vong quốc, dù Faustain là phe thắng lợi, nhưng đón chờ trước mắt không phải là niềm vui chiến thắng mà là những ràng buộc cản trở từ mọi phía.
Bởi vì mẫu quốc đế quốc Omor ở quá xa xôi, thông cáo còn chưa tới, các quốc gia xung quanh đã bắt đầu rục rịch, ngo ngoe muốn động thủ, chuẩn bị tranh đoạt miếng thịt ngon ngọt này của Faustain.
Vương quốc Karaman ở phía đông bắc đã bắt đầu gửi các binh đoàn “Dã man nhân” và “Tùng lâm du đãng giả” đến đóng quân ở tiền tuyến của Murphy sâm lâm.
Vương quốc Gangze ở phía tây đã cử một binh đoàn Thiết giáp quân tiến vào cứ điểm trọng yếu “Eisenhauer” tiếp giáp với Faustain.
Ngay cả tiểu quốc ở phía đông nam, vương quốc Jose, cũng đã cử hai đại đội thuộc đột kích binh của hoàng gia đi do thám.
Đây là tư thế báo hiệu mưa to gió giật sắp ập đến!
Điều đáng ngạc nhiên nhất là Liên minh Ligia, vốn luôn có thái độ không rõ ràng với vương quốc Faustin, lại cắt giảm lượng thực phẩm nhập khẩu cho Faustain vào thời điểm này. Không chỉ vậy, các Lãnh chủ ở liên minh Ligia còn cử binh đoàn “Lục nhân” tinh nhuệ của mình, điều động đến biên cảnh của Faustain.
Cũng may là nhờ có khu chiếm lĩnh Peters, kể từ sau khi Faustain chiếm đóng được khu vực này, đã tận sức phát triển nông nghiệp. Mặc dù liên minh Ligia đã hạn chế nhập khẩu thực phẩm, nhưng thực phẩm được sản xuất thông qua khu chiếm lĩnh Peters tạm thời là đủ mức tự cung tự cấp.
Mặc dù thái độ của các quốc gia xung quanh Faustain vẫn chưa rõ ràng, nhưng ý đồ đã rất công khai rồi, rõ ràng đều muốn lợi dụng lúc này để chèn ép Faustain.
- Không cần thiết phải xảy ra thêm cuộc chiến nào nữa!
Tại thành Flor, quốc vương Faustain đương nhiệm chém đinh chặt sắt nói với nhóm quý tộc đang ồn ào trước mặt.
- Cho dù là đánh, chúng ta cũng không sợ bọn chúng!
Vị quốc vương bệ hạ này vừa giành chiến thắng trước vương quốc Charlie, nên khí thế vô cùng vang dội.
Những quý tộc ồn ào trước mặt này đều là thành viên của Nghị Viện quý tộc và Trưởng Lão Viện.
Trong thời gian chiến tranh bọn hắn sợ này sợ nọ, bó tay bó chân, nhưng khi chiến tranh vừa kết thúc liền lập tức nhảy ra hưởng lợi.
Lại nói tới ngay lúc các quốc gia xung quanh tỏ thái độ thù địch với Faustain, nhóm người hèn nhát này bắt đầu sợ hãi tới loạn ngữ, có kẻ còn mất não tới nỗi đề xuất nhượng lại một phần đất đai của Charlie để đổi lấy hòa bình.
Quốc vương Faustain thực sự muốn mở não cái tên ngu ngốc vừa đưa ra đề xuất đó, xem có gì bên trong.
Chẳng ai có thể ngờ rằng mới hôm qua, hầu hết các quý tộc có mặt vẫn đang thảo luận về cách chia chiếc bánh lớn Charlie như thế nào.
Ngữ khí tự tin của quốc vương đã ngăn chặn sự hỗn loạn của các quý tộc có mặt. Có một vị quốc vương thiết huyết như vậy, những kẻ làm hạ thần như bọn hắn cũng đều thầm cảm thấy rất an toàn.
Bên cạnh những kẻ có tầm nhìn hạn hẹp, cũng có không ít quý tộc đưa ra vài đề nghị có ích:
- Chúng ta nên bàn bạc nói chuyện với họ.
“Họ” chỉ ở đây chính là đề cập đến những người nắm quyền ở các quốc gia xung quanh.
- Nói chuyện! Tất nhiên chúng ta phải nói chuyện rồi!
Quốc vương Faustain nhìn bằng ánh mắt tán thành vị quý tộc vừa nói những lời này.
- Nhưng không phải bây giờ, mà là ngày đại quân của chúng ta trở về!
Những lời của quốc vương Faustain như kích thích ngàn cơn sóng.
- Rút quân sao?
- Thế còn vùng đất Charlie vừa chiếm đóng thì tính thế nào?
- Người Charlie sẽ tạo phản mất!

Các quý tộc rõ ràng bị lời nói của quốc vương dọa cho khiếp sợ.
- Đương nhiên không phải rút hết toàn bộ.
Quốc vương chậm rãi nói.
- Một bộ phận quân đoàn Hùng Sư và quân đoàn Hùng Ưng sẽ rút đi, Hầu tước Xiya cũng sẽ quay trở về.
Câu trả lời đã được tiết lộ khiến dây thần kinh căng thẳng của các quý tộc cuối cùng cũng được thả lỏng.
- Có quân đoàn Hùng Sư và quân đoàn Hùng Ưng thì bọn hắn cũng không dám động thủ.
- Hầu tước Xiya đã trở lại, không cần lo lắng nữa.
Các quý tộc nhao nhao lên nói.
Đây là kết quả của cuộc thảo luận trong một đêm thông qua ma pháp hỏa diệm, giữa quốc vương Faustain, hoàng tử Kensell và bốn Hầu tước đang ở xa tại Charlie.
Quân đoàn Hùng Sư và quân đoàn Hùng Ưng mỗi bên đóng góp một phần tư quân số, do Hầu tước Xiya suất lĩnh, gấp gáp về nước đóng quân.
Các đội quân còn lại của hai đại quân đoàn, cùng với quân đoàn Hùng Phong đã được chỉnh biên, tiếp tục ở lại vương quốc Charlie trấn áp.
Có đội quân hổ lang bách chiến này trở lại viện trợ, thêm vào Hầu tước Xiya tọa trấn, cùng với đội quân đồn trú trong vương quốc, đoán chừng những con sói xung quanh phải cân nhắc trong lòng một chút trước khi muốn động thủ.

Locke hả nhẹ ra luồng khí đục ngầu trong lồng ngực, vừa mới tu luyện xong Locke tùy ý dùng tấm khăn đặt ở bên cạnh lau đi mồ hôi trên người, cầm lấy trường kiếm, đi về phía doanh trướng của mình.
Chiều nay là sẽ rời khỏi liên hợp quân doanh này và đặt chân lên đường về nhà, Locke phải cố nén lại nỗi kích động trong lòng, kiên trì hoàn thành kế hoạch tu luyện hàng ngày.
Kế hoạch tu luyện này là do kỵ sĩ Will đề xuất, Locke khiêm tốn tiếp nhận sự chỉ điểm của kỵ sĩ Will, kinh nghiệm của một kỵ sĩ thực tập cao cấp nhất định sẽ hữu ích.
Trở lại doanh trướng, Akano đã thu dọn y phục và những đồ lặt vặt khác, mọi thứ đều ngăn nắp, chỉn chu.
Lần này hồi quốc hắn phải mang theo nhóm các nàng Akano, cho nên Locke cũng đã tính cả, hắn nhờ Henry ở thương đội thu xếp hộ.
- Bây giờ nàng qua đội vận chuyển đi.
Locke nói rồi kéo Akano vẫn đang bận rộn.
- Phần còn lại ta sẽ tự làm.
- Ừm.
Locke vừa mới tu luyện xong, khắp người tản mát ra khí tức nam tính vô cùng, khiến cho Akano đang ở gần hắn nhất đỏ ửng cả mặt.
- Còn mấy người Grace đang ở đâu?
Locke hỏi.
- Bọn họ đi lấy thức ăn rồi.
Locke ăn trong doanh trại của Lãnh chúa, còn bọn họ thì không, thực phẩm phải tự mình đến khu bếp lấy.
Đầu bếp ở khu nhà bếp cũng chuẩn bị đủ thức ăn mỗi bữa cho những “người ngoài biên chế”. Không chỉ Locke mà các trung đội trưởng khác cũng nuôi nữ nhân.
Sau khi chiến tranh kết thúc, về mặt này Lãnh chúa Kedozi cũng rất hào phóng và không đặt ra quy tắc gò bó nào cho các trung đội trưởng.
- Các nàng ăn xong cứ qua đó trước, không cần chờ ta.
Locke hôn nhẹ lên trán của Akano, nói.
- Vâng.
Akano nhắm mắt lại, tận hưởng sự dịu dàng nho nhỏ mà Locke dành cho mình.
Sau khi thay một bộ y phục sạch sẽ, Locke bước về phía doanh trại của Lãnh chúa, ngoại trừ bữa trưa, hôm nay Lãnh chúa Kedozi nhất định sẽ tuyên bố một số mệnh lệnh.
Trung đội kỵ binh sẽ là tiên phong cho toàn bộ doanh trại, lần này bọn hắn sẽ tách khỏi đội để đến khu chiếm lĩnh Peters báo cáo trước, nhân tiện xử lý một số việc riêng của Lãnh chúa. Trong bữa trưa, Lãnh chúa Kedozi đã ra mệnh lệnh này.
Sở dĩ tách đội, dường như là để đi theo cùng hành động với trung đoàn kỵ binh của Hầu tước Sandrew.
Mà xử lý chuyện riêng của Lãnh chúa chính là giải quyết những hàng hóa mà hắn thu giữ.
Doanh đội bọn hắn đã nộp lên một nửa số vật tư và hàng hóa thu được lên trên, hiện giờ đều dùng ngựa của trung đội kỵ binh kéo.
Điều khiến Locke thoáng ngạc nhiên chính là lần này Lãnh chúa Kedozi đích thân dẫn đầu đội, đi cùng trung đội kỵ binh bọn hắn.
Nhìn thấy chiến lợi phẩm chất đống như núi của doanh đội kỵ binh, Locke có thể phần nào hiểu được tâm lý của Lãnh chúa, nhiều tài phú như vậy, hắn phải tự mình để mắt trông coi mới có thể an tâm.
Nói về tài phú, Locke hiện giờ địch thực là một “người có tiền”.
Bây giờ, chỉ riêng chỗ Lãnh chúa Kedozi, hắn ghi sổ được 40 nghìn đồng Diller bạc (số này bao gồm chiến lợi phẩm mà hắn có được, Locke trực tiếp bán cho thương đội của Lãnh chúa), cộng với số ngân phiếu đem theo từ dạo trước, thêm vào tiền Akano đã kiếm được về cho hắn, tổng tài sản cá nhân của Locke hiện giờ phải gần 60 nghìn đồng Diller bạc.
Số tiền này đủ để mua một trang viên trong lãnh địa Kedozi, rồi sống thoải mái đến cuối đời.
Locke không có tham vọng gì lớn, lăn lộn tại quân đội bấp bênh lâu như vậy, hắn càng thêm trân trọng mọi thứ ở hiện tại, Locke có xu hướng hưởng thụ cuộc sống yên bình và tươi đẹp với những thân nhân của mình hơn là đi kiếm tìm những thứ vĩ đại hơn.
Vào buổi chiều, dưới ánh mắt ghen tị của vô số binh lính trong liên hợp quân doanh, doanh đội Kedozi đặt chân lên đường về nhà.
Trước khi rời đi, công chúa Angelina cuối cùng cũng tìm gặp Locke một lần sau thời gian dài yên ắng.
- Ngươi đi trước đi, ta rất nhanh cũng sẽ đến khu chiếm lĩnh Peters.
Angelina công chúa không có giấu diếm, tùy ý tiết lộ hành trình của mình.
- Ừm.
Locke gật đầu, nói rồi hắn định lấy thứ gì đó ra khỏi ngực áo.
Angelina vừa nhìn đã biết hắn muốn làm gì.
- Ngươi cứ cầm vòng “Nguyệt trạc” đi.
“Nguyệt trạc” là trang bị bảo mệnh mà Angelina đưa cho hắn trước khi công phá thành Odis, đến giờ Locke vẫn chưa sử dụng nó.
- Chỉ là một trang bị ma pháp mà thôi, ta có thể quyết định sử dụng nó như thế nào.
Angelina nói.
Là một đạo cụ trân quý, có thể ngăn cản một kích toàn lực của kỵ sĩ thực tập đỉnh phong, kỳ thật cũng không nhẹ nhàng như một lời Angelina nói.
Trang bị này nếu nàng sử dụng thì không có gì đáng nói, nhưng nếu đưa cho Locke sử dụng, lai mang một tính chất hoàn toàn khác. Đây vốn là bảo vật trong bảo khố ở vương quốc Faustain.
- Công chúa cũng nên chú ý an toàn.
Locke dặn dò Angelina, chung quanh nhiều người như vậy, hắn cũng không thể có thêm bất cứ cử chỉ nào khác thường, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu lộ sự quan tâm.
- Ta biết rồi.
Angelina gật đầu, dùng ánh mắt tiễn Locke rời đi.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận