Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 180: Sự “Hòa Bình” Quỷ Dị

Chương 180: Sự “Hòa Bình” Quỷ Dị
Một tuần mới lại đến, Locke lại tiếp tục việc học tập của mình.
Ngoài các lớp học văn hóa vào buổi sáng, các khóa đào tạo liên quan tới tu luyện hệ thống Kỵ sĩ cũng theo nhau mà tới.
Do tự mình đăng ký, Locke có kế hoạch bắt đầu tu tập những phương diện mà bản thân không thông thạo.
Mà cưỡi ngựa là một trong những trọng điểm, khóa học kỹ thuật cưỡi ngựa của Locke đã bắt đầu được ba ngày.
Trên sân tập luyện, từng hồi âm thanh thúc ngựa vang lên không dứt, tựa như điệp khúc hòa âm, các Kỵ sĩ tới lui như gió tung hoành qua con đường rộng rãi.
Henry cũng đã đăng ký lớp học cưỡi ngựa, mấy tiết học những ngày vừa rồi hắn điều cùng đi với Locke.
Giáo viên của lớp cưỡi ngựa là một người đàn ông to lớn với khuôn mặt đen nhẻm, mặc một thân trang phục to lớn như một tòa tháp sắt, lặng lẽ đứng một góc ở trường đua ngựa, theo dõi kỹ từng Kỵ binh luyện tập.
Ngựa trong trường đua ngựa đều là thuần huyết mã của đế quốc Omor, so với con ngựa mà Locke có được khi còn ở doanh đội Kỵ binh thì ưu tú gấp mấy lần, lực lượng bộc phát mạnh mẽ và sức chịu đựng bền bỉ lâu dài, khiến Locke vừa mới tiếp xúc với loại ngựa tốt này đã yêu thích không thôi.
Một con chiến mã tốt có thể tăng lên ít nhất một phần ba thực lực của Kỵ sĩ, mà lại đây không phải chuyện nói cho vui, mỗi một Kỵ sĩ đều hy vọng bản thân sở hữu một con ngựa tâm linh tương thông với mình.
- Nghỉ ngơi năm phút, sau đó tiếp tục huấn luyện!
Huấn luyện viên có cái mặt đen nhẻm cao giọng hô lên.
Buổi huấn luyện của Locke và nhóm học viên rất đơn giản, chỉ cần cưỡi chiến mã vượt qua các chướng ngại vật được đặt trong một khu vực nhất định của trường đua ngựa là xong, nhưng lý thuyết là vậy còn thực tế không hề đơn giản.
Những chướng ngại vật phức tạp khiến những học viên mới tiếp xúc với những chiến mã này gặp nhiều khó khăn, không phải họ không phản ứng kịp mà là họ không thể điều chỉnh để chiến mã của mình ở trạng thái tốt nhất.
- Locke, sao ngươi có thể làm tốt như vậy?
Henry thở hồng hộc kéo lấy cánh tay Locke hỏi.
So với kỹ năng cưỡi ngựa nửa tuần không tiến bộ bao nhiêu của mình, tiến bộ của Locke lại vượt trội đến nhức nhối, với thành tích như vậy nhất định là đứng đầu trong số 60 người trong lớp.
Locke gãi gãi đầu không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ lại kể chuyện hắn đã từng ra chiến trường, cho nên khả năng phản ứng so với người thường tốt hơn?
Trong những ngày tiếp xúc với những học viên này, Locke từ bên lề phát hiện ra ở đây có nhiều người như vậy, mà chưa từng có ai ra chiến trường.
Locke là người duy nhất trong số những học viên này đã từng tham gia vào chiến tranh.
Lãnh thổ của đế quốc Omor rộng hàng vạn dặm, chẳng lẽ trải qua ba nghìn năm thăng trầm, đế quốc vĩ đại này vẫn đứng vững sừng sững bất động sao!
Chẳng nhẽ không bị các quốc gia khác nhăm nhe tới xâm lược sao, Locke không biết rõ trên đại lục này còn có đế quốc nào lớn ngang hàng với đế quốc Omor hay không, nhưng hắn không tin chưa có quốc gia nào khác không khiêu khích uy nghiêm của đế quốc này.
Sau khi nghiên cứu thông tin và tài liệu trong thư viện, cũng như hỏi những người có kiến thức rộng như Angelina, nhưng câu trả lời cuối cùng vẫn là không.
Thật khó có thể tin được, đế quốc có cương vực bao la bát ngát này, ngoại trừ thỉnh thoảng phải trấn áp nội loạn, ngoài ra ngay cả tới những phản loạn lớn hơn cũng không có.
Như thể cảm thấy bản thân đã phát hiện ra một số hiện tượng kỳ lạ, Locke ngay lập tức tìm kiếm hồ sơ ghi chép về các quốc gia xung quanh ngoại trừ Đế quốc Omor.
Và… quả thực không hề có cuộc chiến tranh nào!
Xung quanh Đế quốc Omor có hàng chục vương quốc, hàng trăm công quốc, ngoại trừ trận chiến giữa Faustain và Charlie năm ngoái, trăm năm qua chưa từng xảy ra xung đột quy mô lớn chứ đừng nói đến diệt quốc chi chiến.
Trận chiến cấp quốc gia gần đây nhất được ghi lại thực tế là 165 năm trước, diễn ra giữa Vương quốc Rand và Vương quốc Zebik ở phía tây bắc của Đế quốc Omor, cũng trong vòng 4 năm. Cuối cùng Vương quốc Rand đã thôn tính một quốc gia có sức mạnh ngang ngửa với Vương quốc của mình.
Chuyện này cũng giống với quá trình chiếm đóng Charlie của Faustain.
Chẳng trách Locke luôn cảm thấy những học viên cùng lớp tuy trình độ đấu khí không thua kém gì mình, nhưng sức mạnh tổng thể của họ không phải là kẻ địch một chọi một với hắn được. Các quý tộc lớn lên từ trong nhung lụa sao có thể bì được với người bước ra từ núi thây biển máu như Locke.
Riêng về thành tích cưỡi ngựa, Locke đã đứng vững vàng thứ ba trong lớp.
Hai người xếp đầu bảng đều là những lão thủ từ nhỏ được gia tộc huấn luyện hệ thống, Locke đạt được thành tích như này đã khiến không ít người kinh ngạc suýt rơi cằm.
- Ngươi từng ra chiến trường?!
Huấn luyện viên mặt đen gọi Locke qua một bên, kinh ngạc hỏi.
- Vâng!
Locke đáp lại rõ ràng, bởi vì hắn biết vị huấn luyện viên này kính ngưỡng Kỵ sĩ trung thực, và nếu là cường giả Kỵ sĩ chính thức càng được hắn tôn kính.
- Giỏi lắm!
Hắn vỗ vỗ bả vai Locke rồi nhanh chóng nhét vào tay Locke một dược tề màu xám.
- Đây là khen thưởng cho hạng ba của ngươi.
Ba người đứng đầu đều có mức độ phần thưởng khác nhau, đây là thông lệ tại Học viện Hoàng gia Princeton.
Locke đã tham gia khá nhiều lớp trước đây nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhận được phần thưởng từ trong truyền thuyết này.
Locke chưa từng thấy qua loại thuốc màu xám đó, và hắn quyết định quay về hỏi Angelina cho chắc trước khi uống nó vào bụng.
Trên lưng ngựa nửa ngày mệt mỏi, hắn quyết định đi tắm rửa ở nhà tắm bên ngoài trường đua ngựa trước khi về nhà, Locke mặc một chiếc áo ngắn, tùy ý khoác lên vai trường bào quý tộc, khiến cho người đi đường xung quanh không ngừng quay đầu lại nhìn.
Người có cá tính như Locke rất hiếm thấy ở học viện hoàng gia Princeton, phần lớn các Kỵ sĩ dù là tính cách vô tư lự cũng có tu dưỡng quý tộc tốt, thông thường sẽ không có kiểu y phục không chỉnh tề trước mặt mọi người.
Nhà ăn của Học viện Kỵ sĩ nghị lực luôn đông đúc, dòng người chen chúc nhau, Locke khó lắm mới tìm được một chỗ ngồi.
Sờ vào mấy đồng Mor vàng trong túi, Locke lại gọi một phần cá hồi.
Khi Locke rời Faustain, số Diller hắn mang theo cũng phải trên nghìn Diller, cộng với chiến lợi phẩm chứa trong chiếc nhẫn không gian của Grace, đủ cho khoảng tám nghìn Diller vàng.
Tuy nhiên, tại văn phòng hối đoái chính thức của Đế quốc Omor, Locke chỉ đổi được hai nghìn Mor vàng.
Số tiền này bản thân Locke chi tiêu trong học viện còn cảm thấy có phần hơi eo hẹp, hơn nữa hắn còn phải dành một phần cho tỷ tỷ và Akano.
Còn ba người Christine, Grace bà Lafite, Locke không cần lo lắng, tài sản của gia đình Hầu tước Philip chứa đựng trong thiết bị không gian của họ phong phú hơn nhiều so với của Locke, theo như hắn biết, giá trị của một chiếc nhẫn không gian đã là khoảng trên dưới ba nghìn Mor vàng.
Locke cũng không phải là người có tính cách ăn bám, hắn ở Princeton lâu như vậy cũng chưa từng phải hỏi Grace hay Angelina tiền tiêu, chờ qua một thời gian nữa rảnh rỗi hắn lập tức nghĩ cách đi kiếm tiền.
Có tiền mới có tiếng nói, câu nói này rất hay, Locke hiện tại để tiết kiệm tiền nên ăn uống cũng phải suy tính một chút.
- Ngươi có vẻ rất thích ăn cá?
Ailian không biết từ đâu xuất hiện, bưng một đĩa thức ăn ngồi ở đối diện Locke.
Bánh mì tương vẫn còn nguyên trên đĩa của nàng ta, giống như Locke từ đầu tới giờ vẫn “chăm chỉ” ăn cá hồi, thức ăn chủ yếu của cô nàng vẫn là bánh mì tương.
Nguyên liệu chính của bánh mì tương chính là bánh mì và thịt băm của sinh vật ma hóa, mùi vị bình thường, chỉ cần một Mor vàng.
- Cũng bình thường.
Locke nhìn thoáng qua bánh mì tương trong đĩa của Ailian và không nói gì.
Ailian ít nhiều cũng giúp đỡ hắn trong khi lên lớp, bây giờ trong nhà ăn đã không còn chỗ trống, hắn cũng không thể đuổi người ta đi, chỉ mong hôm nay Angelina đừng bất ngờ đến tìm gặp hắn, nếu không sẽ lại là một màn ghen tuông sát khí đùng đùng.
Thông qua Ailian tự giới thiệu và quen biết trong một tháng qua, Locke biết nữ nhân này là con gái của một gia đình tiểu quý tộc ở đế quốc Omor.
Mặc dù tước vị không cao, nhưng phụ thân quý tộc của nàng tương đối giàu có, thế nên hắn đã cho nữ nhi theo học tại Học viện Hoàng gia Princeton.
Nhưng dù giàu có đến đâu thì Ailian cũng chỉ có thể nói là miễn cưỡng đủ sống ở đây, đế đô Princeton dù gì cũng nổi tiếng với mức tiêu dùng rất cao.
Có thể trong tương lai, khi hắn tìm được đường kiếm tiền, nữ tử này có thể giúp đỡ hắn, cho nên Locke cân nhắc vẫn duy trì mối quan hệ này.
Ít nhất Ailian cũng là Kỵ sĩ thực tập tu luyện đấu khí, hơn nữa thân là học viên ở học viện Princeton, nàng có rất nhiều ưu thế, chỉ cần là làm ăn đàng hoàng, kiếm tiền cũng không phải vấn đề lớn.
Món cá hồi cũng không nhiều, Locke rất nhanh đã ăn xong, còn Ailian vẫn đang chậm rãi ngồi nhai bánh mì, dáng vẻ rất là nhàn nhã.
- Ta đi trước đây, ngươi cứ từ từ ăn.
Locke nói xong đứng dậy rời đi, buổi chiều hắn có tiết học, còn là khóa học trọng yếu thực chiến Kỵ sĩ.
Ailian không đáp lại mà chỉ giơ tay lên vẫy, tỏ ý đã biết.
Kể cũng lạ, nữ tử này cũng không biết nguyên nhân là gì mà lại chủ động tiếp cận Locke, dù sao quan hệ giữa hai người đến giờ cũng chỉ giới hạn ở việc biết một số thông tin cơ bản về đối phương, không có gì sâu sắc.
Tuy nhiên, cả hai đã ngồi cùng bàn học được gần một tháng và họ thường ngồi ăn cùng nhau trong nhà ăn.
Locke là nam nhân nên không ảnh hưởng nhiều, nhưng thân là nữ quý tộc, mà Ailian căn bản không lo lắng cho thanh danh chính mình bị tổn hại, hoặc giả có thể tất cả Kỵ sĩ đều là như vậy.
Locke không quen biết nhiều nữ Kỵ sĩ, trong lớp hắn chỉ có một số ít nữ nhân, bọn họ tuy rằng tướng mạo không tồi, nhưng đều rất thô lỗ, sau mỗi lần huấn luyện thường cùng nam Kỵ sĩ trò chuyện cười đùa, có chút kiêng kỵ.
Trong khi đầu tiếp tục suy nghĩ về buổi huấn luyện buổi sáng, và phát hiện sự “hòa bình” rất phi lý ở các quốc gia xung quanh, chân Locke đã rất nhanh đến được sân tập.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận