Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 58: Cho Ăn

Chương 58: Cho Ăn
Locke chỉ mặc quần áo rách và nằm trên nửa mảnh cỏ, nên nửa đêm bị tỉnh vì lạnh, khi tỉnh lại mới phát hiện Angelina không biết từ lúc nào đã ôm mình thật chặt giống như bạch tuộc, hắn cũng chẳng khách khí mà dùng tay xoa nắn hai phần nhô lên trước ngực nàng, y phục của Angelina cũng bị bóp đến biến dạng.
Ừm, Locke đúng là bị tỉnh lại vì lạnh, sau một hồi không an phận, Locke thu lại đôi bàn tay hư hỏng của mình, phần lớn chiếc chăn mà hắn dệt dở trước khi ngất lịm đi đều được đắp cho Angelina, hắn chỉ nằm co một góc, khó trách khi đống lửa tàn đi hắn bị lạnh đến tỉnh lại. Locke khịt mũi rồi lặng lẽ đẩy tay chân Angelina sang một bên, hắn phủ đống quần áo rách rưới lên người, vội vàng đi tới cạnh đống lửa đã tắt lịm. Trong đống lửa không còn tia lửa, chỉ có một than củi đen nhánh, nhưng việc này cũng không làm khó được Locke, hắn đem một ít cành khô dễ cháy nhét vào đống than, ra sức thổi mạnh, than củi dần phát ra hồng quang, chẳng bao lâu sau bỗng “phụt” một tiếng, đám cành khô chậm rãi dấy lên ánh lửa, Locke phải bảo vệ ngọn lửa này, hắn thêm một ít cỏ khô và lá cây mới vào khiến ngọn lửa chậm rãi bốc lớn lên. Cuối cùng hắn thêm vài nhánh cây to, đống lửa ấm áp lại xuất hiện.
Sau khi đốt lại đống lửa, hắn trở lại sơn động cũng không còn tâm trạng ngủ tiếp, vừa nhìn vào đống lửa vừa cầm lấy nửa mảnh cỏ tiếp tục dệt. Không biết nữ nhân mỹ lệ kia ôm lấy hắn từ lúc nào, nghĩ đến cảnh tượng đó Locke lộ vẻ say đắm.
“Chà, đây là công chúa đấy, nàng ta còn cao quý hơn các quý tộc khác gấp nhiều lần, ta đây kể ra cũng rất có mị lực.”
Locke tự mãn nghĩ.
Tiếng lửa tí tách trong hang động, Locke đang miệt mài ngồi dệt “chăn mền”, Angelina vẫn yên lặng ngủ say, đêm hôm nay rất ấm áp.
“Oáp!”
Sáng sớm, Locke ngáp dài một cái, duỗi cái lưng mệt mỏi cả đêm không nhúc nhích, đi đến bên hồ nước rửa mặt cho tỉnh táo. Nơi này hẳn là không có động vật khác, cả đêm Locke cũng không nghe thấy động tĩnh gì, chỉ có chỗ sâu trong khu rừng rậm xa xa loáng thoáng truyền đến tiếng kêu của thú hoang, đương nhiên, khoảng cách tới đó rất là xa, Locke không lo lắng lắm về chuyện có khách không mời vẫn ghé thăm.
Dùng nước muối rửa mặt rất khó chịu, thêm vào việc trên mặt Locke còn có một số vết xước nhỏ, cho nên dù hắn đã cẩn thận tránh chạm vào vết thương, nhưng cơn đau truyền đến vẫn khiến hắn nghiến răng ken két. Rửa mặt xong, Locke một tay cầm viên đá sắc bén dính đầy máu của ngày hôm qua, một tay cầm dao găm của mình tiếp tục hoàn thành nốt mục tiêu, đó là khám phá xung quanh.
Angelina vẫn còn chưa có tỉnh lại, nàng đã hôn mê một ngày hai đêm khiến lòng Locke trầm xuống, trong quân doanh nếu có binh sĩ hôn mê lâu như vậy mà chưa tỉnh thì đoán chừng là vĩnh viễn không tỉnh lại. Locke không biết Angelina hôn mê là do tiêu hao hết tinh thần lực, về phần khi nào có thể tỉnh lại, quyết định bởi lúc nào tinh thần lực của nàng hồi phục. Nàng đã là ma pháp học đồ cấp nhập môn, thời gian này có thể kéo dài khoảng từ hai đến ba ngày.
Locke đi đến nơi mà hắn tỉnh lại ngày hôm qua, hắn vẫn không rõ, nếu như mình trực tiếp từ trên cao rơi xuống bãi cát này, cho dù dùng bãi cát mềm mại làm đệm đỡ giảm xóc, cũng khó tránh khỏi bị nghiền nát thành bánh mì thịt. Trừ khi rơi thẳng xuống hồ nước như Angelina. Hôm qua lúc bơi xuống hồ, Locke cảm giác được sức nổi của hồ nước này lớn hơn bình thường rất nhiều, chẳng trách Angelina có thể nổi trên mặt nước mà không bị chìm.
Nếu lúc đầu hắn rơi xuống nước, thì làm sao hắn lên bờ được, hồ nước mặn này là một nơi nước đọng, không hề có động lực để đẩy hắn lên. Lúc này Locke cẩn thận đi vòng quanh hồ nước mặn một vòng, khi đi đến một bên vách núi, một thanh âm “róc rách” rất nhỏ truyền đến từ một chỗ vách đã lõm vào, Locke lại gần nhìn một chút, liền thấy nước không ngừng thấm dưới bức tường đá, tốc độ dòng nước cũng không thấp. Locke lấy tay hứng một chút rồi nếm thử.
Là nước ngọt, hai mắt Locke sáng lên.
Nhìn khối vách đá còn nhỏ hơn so với thân thể của hắn, Locke nhổ nước bọt xoa xoa hai tay, hai tay nắm chặt tường đá bên vách, cố sức tách ra. Bỗng “soạt” một tiếng, hóa ra tường đá cũng không cứng như tưởng tượng của hắn, tách ra rất dễ dàng. Vách tường đá rơi xuống hồ, sau đó dòng nước “ào ào” chảy từ vết nứt của chỗ vách đá chảy xuống rồi chảy vào hồ. Locke đoán rằng trong vách núi có một nguồn nước, nước từ vách núi chảy thẳng vào đáy hồ nên mặt hồ tuy nhìn có vẻ phẳng lặng, nhưng trên thực tế lại có lực đẩy của nước phía dưới mặt hồ.
Có nguồn nước, khiến Locke nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ít nhất hắn không cần lo lắng bọn hắn bị chết khát. Dịch vàng trong cơ thể của sinh vật kỳ lạ kia dù sao cũng có hạn, để cung cấp đủ nhu cầu nước cho hai người trưởng thành, thì phải có nguồn nước ngọt mới được. Locke dùng tay múc nước, uống liên tục mấy hớp, nước này thậm chí còn dễ uống hơn so với nước sông, hương vị ngọt thanh mát. Tiếc là không có gì để chứa nước, hắn thì không nói làm gì, nhưng Angelina đang bất tỉnh, hắn không thể dùng tay múc nước rồi đem về đút cho nàng uống, làm như thế có khi còn chưa chạy tới nơi nước đã rơi rớt hết.
Locke nhìn xung quanh rừng cây, đã đến lúc làm một cái chén gỗ.
Locke đi vào trong rừng cây, không vội mà tìm thân cây có thể dùng làm chén gỗ, thân cây thô và to thì hắn chém không đứt, nhỏ quá lại không làm được, hắn muốn đi vòng quanh xem thêm. Ngoài ra Locke cũng muốn thử tìm thêm ít trái cây, rừng rậm um tùm như thế hắn không tin là không có hoa quả gì, dù là mùa đông cũng sẽ có nhiều cây cối ra quả, huống chi bây còn chưa đến mùa đông.
Locke không dám đi quá xa, hắn sợ mình lạc đường, cho nên cứ đi hai bước lại dùng dao găm khắc một ký hiệu. Nơi này có rất nhiều cây tùng, Locke định buổi trưa trở về tiện mang theo một nắm quả thông, dù không đủ no bụng, nhưng làm đồ ăn vặt cũng không tệ.
Trong rừng có rất nhiều loại cây cối mà Locke không biết, mặc dù hắn vào nam ra bắc nhiều năm nhưng đại đa số thực vật trong khu rừng này, hắn đều chưa từng nhìn thấy. Dù sao nơi đây cũng là Bạch Linh sơn mạch có sinh vật ma hóa, có nhiều loại thực vật mà hắn không biết cũng là bình thường, Locke tự lý giải với chính mình, ít nhất hắn khi còn bé chơi ở bờ sông trước thôn, chưa từng thấy sinh vật kỳ quái giống ở hồ nước mặn này.
Hắn đi được một quãng khá xa nhưng không phát hiện được gì, có chút không kiên nhẫn nên dứt khoát đi sâu vào trong rừng cây một chút, lần này hắn không có thất vọng. Một loài cây kỳ lạ có lá cây màu đỏ, trên nhánh cây treo lủng lẳng mấy trái cây đã khô héo vàng úa. Locke đút con dao găm trở lại trong ủng, dùng hai tay hai chân nhanh nhẹn đu lên cây như một con khỉ. Locke rất giỏi leo cây, khi còn nhỏ hắn thường cùng Hans đi đến ngọn núi phía sau thôn chơi, nơi đó có rất nhiều cây cối cao lớn.
Sau khi hái được tất cả bảy quả, Locke không hái được tiếp, có vài cây không có quả, có vài cây kết quả ở nơi quá cao hắn không với tới. Sau khi leo xuống, Locke đem bảy trái cây lớn chừng quả óc chó nhét vào trong ngực, sau đó đi thẳng về phía trước. Có lẽ là bởi vì rừng càng sâu, cây cối cũng mọc càng nhiều, Locke lần lượt phát hiện thêm mấy cây có quả, chủng loại khác biệt với loại lúc trước. Locke loay hoay bận rộn một phen, trong ngực hắn có thêm một đống trái cây mà hắn cũng không biết là quả gì.
Locke đánh dấu lại nơi này, rồi mang theo chiến lợi phẩm trở về.
Lúc hắn quay lại thì đã là giữa trưa, nắng chiếu trên bãi cát ven hồ, bước chân lên có cảm giác rất ấm áp, nhiệt độ bây giờ với ban đêm se lạnh thực sự là hai thái cực. Nước hồ bị ánh nắng chiếu xuống phản xạ ánh vàng lấp lánh, trông như một mỹ cảnh khó quên. Thật tiếc khi Locke không có thời gian rảnh mà hưởng thụ, mấy sinh vật kỳ quái leo ra phơi nắng trên bãi cát đã thu hút sự chú ý của Locke, hắn liếm miệng một cái, quyết định trưa nay sẽ ăn món “cua kẹp hoa quả”.
Sau khi quay trở về hang ổ nhỏ của mình, Locke lôi chiến lợi phẩm của mình ra, những loại quả xanh có vàng có được hắn đặt ở trên mặt đất, còn có một đoạn cây cối giống cây trúc được hắn cõng trên lưng. Đây chính là chất liệu phù hợp để làm chén nước mà Locke tìm rất lâu mới thấy.
Locke cũng không biết những loại trái này có độc hay không, chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất, là nếm thử mỗi loại một chút. Hắn có đấu khí trong người, chỉ cần không phải kịch độc, nếu ăn phải một chút độc cũng không thành vấn đề lớn, cùng lắm là đau bụng, tiêu chảy. Hắn lấy về tổng cộng ba loại trái cây, trong đó có hai loại hắn nếm thử nhưng không có chuyện gì, chắc là không có độc, loại trái cây khác màu xanh có điểm lấm tấm đen, sau khi ăn vào bụng hắn hơi sôi lên vài lần, coi nhưng không có độc, nhưng Locke cũng không có ý định ăn loại trái cây này, sau khi vứt bớt đi một vài loại cảm thấy không ăn được, còn thừa lại mười hai quả, chắc là đủ ăn.
Locke lại nhóm lửa lên, rồi đi đến bãi cát lặp lại chiêu cũ. Hai tiếng “Cộp! Cộp!” vang lên, tảng đá bén nhọn trong tay Locke lại cướp đi hai sinh mệnh. Locke đem thi thể của chúng về, nghĩ một cách làm mới. Hắn đặt trực tiếp những quả màu vàng đã rửa sạch nhét vào vỏ của sinh vật kia, rồi đem cả hai ném vào lửa. Dù nguyên liệu có hạn nhưng Locke vẫn rất giỏi biến tấu.
Một lúc sau, mùi thịt thơm dâng lên, có thể ăn cơm rồi. Mùi thơm của thịt hòa cùng mùi thơm dịu của hoa quả, Locke ăn bữa trưa này vô cùng mãn nguyện. Đương nhiên, hắn cũng không quên để lại một nửa cho Angelina, quá trình cho ăn cũng không kéo dài như ngày thứ nhất, mặc dù Angelina có thân phận cao quý khiến Locke kích động không thôi, nhưng lúc này nàng cũng chỉ là một mỹ nhân đang ngủ say mà thôi, sau khi trải qua mấy lần khảo nghiệm, hắn rất bình tĩnh trợ giúp Angelina nuốt đồ ăn. Sau đó lại chạy tới bên cạnh vách núi, dùng mai của sinh vật kỳ lạ múc nước cho Angelina uống, bận rộn xong xuôi Locke thu dọn sạch cặn bã.
Trải qua một buổi sáng Locke sơ bộ dò xét, xung quanh đây ngoại trừ loại sinh vật kỳ quái kia thì không còn một sinh vật sống nào khác, cho nên hắn cũng lười thu thập, chỉ đem cặn bã đồ ăn chất thành một đống, ném vào trong đống lửa để chúng tiếp tục sáng lên tỏa nhiệt.
Buổi chiều, Locke tạm thời không có ý định ra ngoài, buổi sáng tìm được một ít trái cây vẫn còn thừa lại mấy quả, cùng những sinh vật kỳ dị kia vẫn còn bò lổm ngổm trên bờ cát, cho nên hắn cũng không cần lo lắng cơm tối. Locke cắn một loại trái cây màu xanh đậm, mặc dù cảm thấy chua đến ê buốt răng, nhưng hắn vẫn ăn rất ngon lành. Đến trưa hắn làm được hai chén nước, cầm đi múc nước thử và may sao là không bị rỉ nước. Nguyên tắc của Locke là vẻ ngoài thô kệch không quan trọng, miễn là có thể sử dụng được.
Chạng vạng tối, lại đến lúc lấp đầy bụng. Vì đã bận rộn cả ngày, nên Locke cũng lười bày trò mới, hắn làm giống bữa trưa, vẫn món “cua kẹp hoa quả” - đây là tên mà Locke đặt cho món ăn của mình. Hắn tạm thời chưa cân nhắc rời khỏi nơi này, phải đợi Angelina tỉnh lại và chờ vết thương lành lặn một chút, khôi phục lại được đấu khí mới có khả năng tính toán rời đi. Nơi đây không có dã thú uy hiếp, có nước và thức ăn, tạm thời định cư ở đây cũng không tệ.
Locke nhai đồ ăn trong miệng đang chuẩn bị đút cho Angelina ăn, hắn còn đang suy nghĩ khi nào thì nàng tỉnh lại, bỗng nhiên Angelina nằm ở trên đám cỏ khẽ động mi, mấy giây sau mới chậm rãi mở đôi mắt quyến rũ của mình ra. Locke vốn đã cúi xuống nửa người lập tức dừng lại, ngơ ngác nhìn Angelina đã mở mắt ra, chẳng biết từ lúc nào đồ ăn mà hắn nhai trong miệng đã bị chính hắn nuốt xuống bụng.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận