Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 178: Đánh Đập

Chương 178: Đánh Đập
Các kiểu xã giao giữa giới quý tộc Locke chỉ muốn né càng xa càng tốt, nhưng mà Angelina lại không chiều theo ý của hắn.
Nàng vòng tay khoác lấy cánh tay của tình lang, trông hai người giống như một đôi hồ điệp đang nhẹ nhàng nhảy múa, đi tới đi lui giữa các quý tộc.
- Xin chào, Zyra, đây là Locke.
- Millie, bạn trai của nàng đâu? Sao không mời đi cùng?
- Bott, đây là vị hôn phu của ta, ngươi không phải vẫn luôn muốn gặp chàng sao?

Angelina đưa Locke đi gặp hầu hết đều là bạn học của nàng, trong đó nữ sinh chiếm phần lớn.
Đây đều là những đại sư Ma pháp sư tương lai, bây giờ mới chỉ là một nhóm Ma pháp học đồ cấp nhập môn, ngoại trừ Jokin thực lực nhỉnh hơn một chút, hiện đang là Ma pháp học đồ sơ cấp, còn lại Locke chẳng hề xem trọng, không đáng để nhắc tới.
Nhóm người này mặc dù không mạnh, nhưng Locke biết Angelina chú ý tới tiềm lực và bối cảnh gia tộc phía sau lưng bọn họ hơn. Angelina xuất thân từ vương thất, mặc dù nàng mới 16 tuổi nhưng biết cách giao tiếp và hiểu biết hơn Locke rất nhiều.
Bữa tiệc trong vườn không chỉ có mỗi kiểu một nhóm người trò chuyện phiếm cùng nhau. Người mời tiệc là Jokin còn mời tới cả một dàn nhạc, nơi đây hầu hết đều là quý tộc và khiêu vũ là sở trường của họ. Vừa vặn ăn món tráng miệng và trái cây xong liền có thể đứng lên nhảy nhót, vận động một phen.
- Mỹ nữ, ta có thể mời nàng khiêu vũ một điệu không?
Một nam tử tướng mạo anh tuấn, ngữ khí nhẹ nhàng đi tới trước mặt Locke và Angelina, lịch thiệp đưa tay phải về phía Angelina.
Bên cạnh chiếc bàn dài, rất nhiều quý tộc đã mời được bạn nhảy và cùng nhau khiêu vũ trên sàn nhảy lộ thiên.
Dàn nhạc này chơi nhạc tương đối tốt, ngay cả tới Locke chưa từng nghe nhạc, cũng cảm thấy rất khoan khoái, thoải mái.
Nhưng còn chưa để hắn kịp thưởng thức tỉ mỉ đã có người tìm đến, mà mục tiêu còn là Angelina trong vòng tay hắn.
Trước tình huống khó xử này, Angelina là người phản ứng đầu tiên:
- Xin lỗi, hôm nay ta không được khỏe.
Angelina biết rõ Locke không biết khiêu vũ, mà trong buổi tiệc kiểu này sao có thể bỏ mặc Locke một mình, hơn nữa nàng là công chúa. Từ nhỏ tới lớn người nàng khiêu vũ cùng duy nhất chỉ có ca ca, những vương tử tới từ vương quốc khác ngỏ lời mời khiêu vũ, nàng cũng đều chẳng thèm đoái hoài tới.
Angelina thậm chí còn không biết tên của vị quý tộc đế quốc Omor bảnh bao sáng mã này là gì.
Mà nam tử này tựa hồ là lần đầu tiên bị người khác từ chối, sắc mặt chuyển từ gượng gạo sang xấu hổ, đứng ở nơi đó tạm thời không biết làm sao.
Jokin đã chú ý tới tình hình bên đó lập tức chạy tới.
- Nào, Treece, ta khiêu vũ cùng ngươi!
Nói rồi nàng đưa tay trái ra, đặt vào lòng bàn tay của Treece.
Nam tử quý tộc tên là Treece này là huyết mạch chi thứ của một vị Hầu tước ở Princeton, mặc dù hắn có thể không được gia tộc chính coi trọng, nhưng dù sao cấp bậc quý tộc vẫn là có, Jokin không thể để hắn ta trở thành trò cười trong bữa tiệc mình tổ chức được.
Nam tử này cũng nhanh chóng điều chỉnh lại thái độ, đầu tiên là lạnh hùng hừ một tiếng với Angelina, sau đó lầm bầm như thể chửi rủa gì đó, sau đó rút bàn tay đang nắm lấy tay Jokin ra, chuyển vị trí đặt trên eo cô nàng. Jokin khẽ cau mày, nhưng vẫn không chút bối rối di chuyển ra ngoài, sau đó bước lên sàn nhảy với vị quý tộc tên Treece.
Locke từ đầu đến cuối vẫn im lặng, hắn chỉ lạnh lùng nhìn nam tử Treece, trong lòng đã sớm ghi nhớ dáng vẻ của gã đó.
Quen nhau lâu như vậy mà hắn chưa hề nóng giận với Angelina lần nào, hôm nay lại có người dám mặt nặng mày nhẹ với Angelina, lại còn tỏ thái độ ngay trước mặt hắn, thậm chí còn lăng mạ nàng.
Mặc dù Locke không muốn gây chuyện, nhưng nếu có kẻ dám uy hiếp người thân của mình, hắn cũng không phải loại sợ rắc rối.
Một điệu nhảy nhanh chóng kết thúc, Jokin nhẫn nhịn cử chỉ có chút mạo phạm của Treece, ngay khi giai điệu kết thúc, nàng lịch sự tách ra khỏi nam tử đó, tốc độ nhanh đến mức khiến hắn không kịp phản ứng.
Tại bữa tiệc do Jokin tổ chức, Treece vừa tới đã phát hiện ra chỉ có hai người đẹp, một là Jokin và còn lại là Angelina, vừa rồi Jokin sẵn sàng khiêu vũ với hắn, mà lại còn ngầm đồng ý với động chạm nhỏ kia, hắn còn tưởng Jokin dễ dãi, nào ngờ chỉ là bề ngoài thể hiện ra thế mà thôi.
Lỡ mất Angelina cũng không sao, mục tiêu của Treece ngay từ đầu là Jokin cơ.
Chú của hắn là một Hầu tước của Đế quốc, nhưng phụ thân hắn thì không, cho nên đến đời hắn càng không là gì. Trong khi đó Treece không phải độc đinh, người cha hào hoa của hắn còn “hào phóng” cho hắn thêm hơn mười mấy đệ đệ muội muội, cho nên muốn nổi bật giữa chúng huynh đệ, Treece cần gấp một vị hôn thê môn đăng hộ đối, xứng đôi vừa lứa để củng cố vị trí của mình.
Và Jokin là mục tiêu chính của hắn ta, bằng không một bữa tiệc do nữ giới tổ chức như thế này, một lãng tử tình trường như hắn rất ít khi tham dự.
Con cái của quý tộc có thể chêu trọc, nhưng nếu thực sự dính vào rất khó tách ra, so với dây dưa cùng nữ nhi nhà thường dân rõ ràng là dễ phủi tay hơn.
Để kế thừa tước vị Bá tước của cha mình, thậm chí để nhận được sự chiếu cố của người chú là Hầu tước, Treece đã lên kế hoạch trước khi có được Jokin, hắn “tạm thời” sẽ trở thành một nam nhân tử tế.
Đúng vậy, chỉ là tạm thời mà thôi, Treece sẽ không từ bỏ cả khu rừng chỉ vì một cái cây.
Tuy nhiên, có vẻ như tiến độ khó khăn hơn hắn nghĩ!
Mặc dù Jokin biểu hiện ra bên ngoài luôn là kiểu nóng bỏng và nhiệt tình, nhưng chưa bao giờ có bất kỳ tai tiếng nào về nàng, thế nên Treece cảm thấy mình phải nghiêm túc hơn. Vô số nữ nhân đã qua tay hắn rồi, chỉ là một nữ tử đơn thuần bắt hắn phải chịu bó tay được sao?
- Cám ơn nhé!
Nhìn thấy Jokin đi tới, Angelina liền tiến lên ôm lấy nàng, ghé sát bên tai, thấp giọng cảm tạ một câu.
- Không có gì to tát, đây là vũ hội của ta, đâu thể khiến cho nàng mất vui chứ.
Jokin cười nói, nàng là một trong số ít người biết Angelina là công chúa vương quốc Faustain.
Một bên là công chúa danh giá nhất của một vương quốc hùng mạnh với một bên là con cháu chi thứ của một gia đình Hầu tước, Jokin phân rõ bên nào quan trọng hơn, ngoài ra, nàng và Angelina còn là bằng hữu tốt của nhau.
Về phần phụ thân của Treece, tuy hắn cũng là Bá tước giống như cha nàng, nhưng chỉ là giá áo túi cơm thôi, thực quyền của ông ta kém hơn phụ thân nàng nhiều hơn trông thấy, đó cũng là nguyên do tại sao nàng không quá để mắt tới Treece.
- Này Locke, cũng cám ơn Jokin đi.
Angelina vẫy vẫy tay với Locke còn đang đứng ở chỗ cũ.
Locke đang nhìn theo hướng có Treece. Sau khi khiêu vũ với Jokin, Treece lại mời một nữ quý tộc khác khiêu vũ và uống vài ly nước trái cây.
Locke nhẩm tính thời gian, quả nhiên sau khi khiêu vũ hết điệu thứ hai, dưới sự hướng dẫn của mấy người phục vụ xung quanh, Treece đi ra ngoài hoa viên, có lẽ là đi vệ sinh.
Locke theo dõi rất kỹ để chuẩn bị đi theo hắn ta. Đúng lúc ấy Angelina lại bước tới kéo lấy hắn.
- Ngươi muốn đi đâu?
- Hửm, ta đi vệ sinh.
Locke thản nhiên đáp.
- Có tự tìm được không? Có cần ta cử một người hầu chỉ đường cho ngươi không?
Jokin đứng bên cạnh dùng thái độ khinh khỉnh nói, nàng ta luôn không ưa Locke, lời nói cũng tràn ngập mùi thuốc súng.
Hắn cũng không thể hiểu tại sao nữ nhân này luôn nhắm vào mình, nhưng ít nhất nàng ta vừa giúp đỡ hai người họ, Locke không thể phản bác.
- Không cần, cảm ơn.
- Hừ!
Jokin khoanh tay nhìn Locke đi ra khỏi hoa viên.
- Angelina, tại sao nàng lại đem lòng cảm mến một người đàn ông chẳng có tiền đồ như vậy?
Lý do Jokin ghét Locke là vì Angelina là một trong số ít những người bạn mà nàng ta thừa nhận, mặc dù mới quen nhau được một tháng ngắn ngủi, nhưng sự lém lỉnh và dễ thương của Angelina đủ để khiến Jokin nhận thấy đây là một người có thể kết giao thành bạn thân.
Mà yêu chim thì yêu cả lồng, nàng cảm thấy Locke quá tầm thường, không chỉ có dung mạo bình thường mà thực lực cũng chỉ ở mức tầm hộ vệ nhà nàng, không xứng với Angelina.
- Không có đâu, Locke giỏi lắm đấy.
Angelina hơi bĩu môi, nàng không thích bạn thân của mình nói xấu Locke.
- Nhìn mãi không ra à nha.
Jokin khoanh tay không phục, đôi gò bồng đào trên ngực sắp bị bức rơi ra khỏi người.
Angelina suy nghĩ một hồi rồi kéo Jokin đến một góc vũ hội, bắt đầu kể cho Jokin nghe chuyện Locke năm xưa từng cứu mình, mà tất nhiên là kể có chọn lọc. Những tao ngộ gần một tháng ở trong động tuyết và sau khi đụng độ Sói Ánh Trăng nàng chỉ kể sơ lược.
Trong lúc hai nữ nhân đang say sưa kể chuyện cũ cho nhau nghe, Locke đang đi theo sau Treece.
Trong phòng vệ sinh, Treece vừa mới dùng khăn lụa lau tay còn chưa kịp đặt xuống, bỗng một bóng đen từ phía sau tập kích tới, theo sau là bóng tối phủ trùm trước mặt.
Nhìn Treece đã bị y phục che khuất tầm nhìn, Locke không hề khách khí, bắt đầu đá ngang một cước, hắn bị y phục che kín kêu gào lăn lộn trong góc tường, trên mặt đất đã in vài vết máu mờ nhạt.
Mấy ngày nay luyện tập thực chiến với tiểu Hạt Long thực sự rất có tác dụng, nhưng lại khiến Locke ra đòn mất đi một ít độ chính xác, lần này bị đánh trọng thương, đoán chừng Treece có thể đã bị gãy hai cái xương sườn.
Đòn đầu tiên ra tay hơi nặng, thế thì mấy đồn sau đánh nhẹ hơn vậy, Locke nhấc Treece lên, thúc thẳng vào bụng hắn ta mấy cú, sau hai cú đánh, Treece ôm bụng quằn quại không bò dậy được.
Nước bọt nhuốm máu từ trong miệng muốn phun ra, nhưng cố sức cũng không nhổ ra được, giống như bị ngạt thở vậy.
Hiệu quả cách âm trong Bá tước phủ rất tốt, Locke tha hồ bạo hành ở bên trong, nhưng người hầu ở bên ngoài lại không hề phát hiện.
Cuối cùng, tới khi Treece bị đánh đến mức không thể lết dậy được nữa, Locke mới dừng tay lại.
Áo khoác màu xám Angelina mua cho Locke đã dính đầy máu, không thể mặc được nữa, hắn bèn cởi áo khoác đang bịt trên đầu Treece xuống, lộ ra khuôn mặt sưng tấy và đang có phần mê mê tỉnh tỉnh.
Locke tự biết thực lực của mình ở mức nào, cũng may Treece cũng là một kỵ sĩ tu luyện đấu khí, nếu không qua trận đòn này nếu là người bình thường đã sớm bị đánh chết rồi.
Locke buông lỏng vai, định rời đi, hắn không tin Treece có thể nhận ra mình với tình trạng thảm thương này.
Nhưng để đảm bảo an toàn, trước khi rời đi, Locke còn đặt chân lên đầu Treece hăm dọa:
- Cái tội tranh cướp nữ nhân của ta!
Treece nghiêng đầu rồi hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Đi theo Angelina và Grace lâu như vậy, kiến thức chính quy không học được bao nhiêu, nhưng hành động của Locke lại được rèn suy trước tính sau khá linh hoạt, hắn chờ tới khi Treece ra ngoài, sau khi tẩn cho đối phương một trận nhừ đòn bèn bỏ lại một câu, mà nữ nhân ở đây chỉ có thể ám chỉ Jokin, người vừa khiêu vũ với hắn mà thôi.
Về phần thiếu gia Treece này sau khi tỉnh lại, nghi ngờ tình địch nào tấn công mình thì không phải việc của Locke nữa.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận