Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 210: Giá Trị Huyệt Cư Nhân

Chương 210: Giá Trị Huyệt Cư Nhân
- Đây là kết quả của nhiệm vụ điều tra lần này?
Một nhân viên trước quầy công tác hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
- Đúng vậy, chúng ta còn nhặt được một vài mảnh vụn của một sinh vật.
Nói rồi Locke đưa ra hai vật hình dáng giống ngón tay, và một vật có dạng tương tự như vảy của cá sấu khổng lồ.
Sau khi nhân viên công tác cầm dụng cụ lên và kiểm trắc một phen liền nhẹ nhàng gật đầu xác nhận:
- Không tệ, thành tích của các ngươi trong nhiệm vụ này rất xuất sắc.
Nói xong bèn đưa tờ giấy nhiệm vụ cho Ailian, trên đó được in lên dòng chữ “Hoàn thành nhiệm vụ”, đồng thời trao phần thưởng của nhiệm vụ cho họ.
Quãng thời gian khó khăn đã được đền đáp xứng đáng, cả hai nhận được hai trăm Mor vàng, phần thưởng nhiệm vụ này giá trị hơn nhiều so với những Kỵ sĩ thực tập sơ cấp khác có thể nhận được, điều này chứng tỏ tin tức bọn hắn mang về có giá trị rất lớn.
Tuy nhiên số tiền hai trăm Mor vàng đó Locke không lấy một xu, lần này hắn đã kiếm được một chầu rất khá, bất luận là tàn tích của sinh vật thấp bé, hay phần tinh hạch và cơ thể con cá sấu khổng lồ hay như loại tam trụ hồng sắc tiểu thảo còn chưa rõ công dụng kia, giá trị chắc chắn vượt xa hai trăm Mor vàng.
Ailian lúc đầu có chút xấu hổ bởi nàng quả thực không làm gì trong suốt nhiệm vụ, nhưng nhìn thấy thái độ cứng rắn của Locke không còn cách nào khác đành phải chấp thuận.
Không lâu sau khi Locke và Ailian rời đi, nhân viên vừa đánh giá tình hình nhiệm vụ cho bọn hắn liền quay người đi lên tầng trên của sảnh nhiệm vụ.
Sảnh nhiệm vụ tọa lạc ở trung tâm cổng trường Đại học Hoàng gia Princeton, cao hơn mười mét, có năm tầng, ngoại trừ tầng một và tầng hai dùng làm hội trường, còn từ tầng thứ ba trở lên người ngoài không được phép vào.
Còn nơi mà vị nhân viên công tác kia đi vào là một gian phòng làm việc trên tầng bốn.
Bên trong có một vị lão giả với đôi lông mày dài màu xám đang đeo một cặp kính gọng đơn, nghiêm túc và chăm chú đọc cuốn sách trên tay.
- Pulido đại nhân, không hay rồi, ngài xem cái này đi.
Người nhân viên sau khi mở cửa đi vào liền lập tức giao tài liệu nhiệm vụ của hai người Locke cho lão giả.
Vị Lão giả Pulido với đôi lông mày xám nghe vậy bèn chậm rãi đặt cuốn sách trên tay xuống, sau đó nhận lấy những thứ được nhân viên đưa cho.
- Ồ?
Lão giả không để ý nhiều đến đám vảy cá sấu khổng lồ mà tập trung ánh mắt vào hai ngón tay bị chặt đứt.
- Tại sao Huyệt cư nhân lại có thể xuất hiện quanh đây?
Lão giả lẩm bẩm một câu, chẳng ai biết “Huyệt cư nhân” mà ông đang nói đến là giống loài nào.
- Những á nhân như vậy hiếm khi tồn tại ở lục địa Misia của chúng ta. Chỉ có một số địa phận dưới lòng đất dọc theo bờ biển phía đông nam là có một ít.
Vị nhân viên kia có vẻ không phải là người tầm thường, kiến thức cũng rất thâm sâu.
- Ừm…
Lão giả trầm ngâm một hồi, sau đó mới lên tiếng.
- Hãy ban bố thêm một vài nhiệm vụ, để các Kỵ sĩ và Ma pháp sư bắt được thêm nhiều Huyệt cư nhân về đây, nếu có thể tìm được hang ổ của bọn chúng là tốt nhất.
- Vâng.
Nhân viên công tác lập tức nhận lệnh, sau đó rời đi ban bố nhiệm vụ.
Sau khi nhân viên rời đi, lão giả đặt ngón tay của Huyệt cư nhân xuống, ánh mắt không khỏi liếc nhìn sang vảy của cá sấu khổng lồ, vảy cá sấu khổng lồ không còn cứng và sắc nhọn như ban đầu nữa, mà thay vào đó do qua nhiều đợt va chạm trực diện với Locke đã khiến lớp vảy xỉn màu và cùn đi trông thấy.
- Chà thật là một tiểu hỏa tử bốc đồng!
Lão giả thở dài một hơi, có thể đánh bại Hàn sương cự ngạc như thế này, vị Kỵ sĩ hoàn thành nhiệm vụ trở về cũng là một nhân tài.
Trở lại Princeton, Locke cũng không vội về nhà, sau khi tạm biệt Ailian ở trường đại học, hắn đi xử lý thu hoạch lần này của mình.
Trong một hiệu thuốc kiêm cửa hàng tạp hóa trên phố Waltz, Locke đổ những khối băng tàn chi của Huyệt cư nhân trong túi ra, còn có cả vảy và móng vuốt của cá sấu khổng lồ cùng vài vật dụng khác.
Cửa hàng này là gia sản của gia tộc Bili, Locke sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ nếu có được thu hoạch gì đều mang đến cửa hàng này, đều là người quen cả nên hắn không sợ bị lừa gạt hay bị bán hố giá.
Người thẩm định trong cửa hàng là một người đàn ông trung niên có mái tóc màu vàng, hắn ta đang cầm khối băng đóng băng Huyệt cư nhân tò mò nghiên cứu, tựa hồ như trong mắt hắn, khối băng này còn có giá trị hơn những vật liệu mà một Ma thú trung cấp như cá sấu khổng lồ mang lại.
Locke cũng không vội vàng, hắn nhàn nhã gọi một tách trà, lặng lẽ ngồi trên ghế chờ kết quả từ người thẩm định.
Phải tới khi thị nữ hầu hạ bên cạnh thay ba tách trà cho Locke, thẩm định viên trung niên mới hoàn tất xong việc kiểm tra.
- Ôi chao thật không ngờ rằng ở Đế quốc Omor chúng ta lại có Huyệt cư nhân.
Thẩm định viên trung niên không nói gì với Locke, mà chỉ cảm thán một câu như vậy.
- Vật này đáng giá bao nhiêu?
Locke hỏi thẳng vào vấn đề hắn quan tâm nhất, vốn là bởi hắn nhìn thấy sinh vật á nhân có thể chống cự lại được cá sấu khổng lồ trong chốc lát, mới lựa chọn mang về những hài cốt còn chưa rõ là thứ gì kia. Trong mắt hắn, sinh vật này cho dù không phải là Ma thú, thì phần thân thể của hắn cũng hẳn sẽ có giá trị tương đương Ma thú.
Thêm vào việc trọng lượng nhẹ và kích thước nhỏ, Locke đã chọn mang những khối băng này về cùng mình.
- Vật này không có giá trị.
Người giám định suy nghĩ một lát rồi đáp lại một câu, kế đến còn chưa kịp để Locke mở miệng đã tiếp tục nói:
- Nhưng chúng ta lại có hứng thú tới vị trí mà sinh vật này xuất hiện.
Câu nói sau của người giám định đã trấn an Locke được phần nào, rằng những gì hắn mang về không hoàn toàn vô giá trị.
- Bao nhiêu?
Locke hỏi, bọn hắn trước đây đã hợp tác hữu hảo mấy lần, hắn cũng không ngại đưa ra cho cửa hàng nhà Bili một mức giá hữu nghị.
Người thẩm định viên trung niên này là kẻ có địa vị cao trong cửa hàng, suy nghĩ một lúc rồi dùng ngón tay tạo ra con số “bảy” thay cho câu trả lời.
- Thành giao!
Locke cười nói, bảy chính là bảy trăm Mor vàng, cũng tương đương với hắn hoàn thành hai lần nhiệm vụ thí luyện bình thường kiếm được.
- Về phần lân giáp và bốn móng vuốt của Hàn sương cự ngạc, do mức độ tổn thương khá lớn nên chúng ta chỉ có thể đưa ra giá thu mua là một trăm Mor vàng.
Thẩm định viên trung niên nhắc nhở.
- Được!
Phần tinh hạch giá trị nhất đã bị Locke giữ lại, đống vật liệu này có thể đổi lấy một trăm Mor vàng đối với Locke mà nói là không hề thiệt một chút nào.
Sau khi nói cho người giám định tên của lãnh thổ bên cạnh nhà Ailian và kiểm kê đủ tiền, Locke bèn dò hỏi:
- Huyệt cư nhân đó là gì?
Hắn vừa nghe người giám định trung niên gọi sinh vật này là “Huyệt cư nhân”.
Người giám định trung niên biết mối quan hệ giữa Locke và tiểu như nhà mình không tệ nên cũng không giấu giếm, bèn nói thẳng:
- Huyệt cư nhân là một loại sinh vật chủ yếu sống dưới lòng đất, nguồn gốc của nó vẫn chưa rõ, nhưng vì thực lực tốt và mức tiêu thụ thấp cho nên thường bị bán làm nô lệ.
- Nô lệ?
Locke mở to mắt, khó hiểu nhìn người giám định.
- Đúng vậy, nô lệ, sinh vật này chỉ cần một ít rêu làm thức ăn là có thể hoạt động bình thường trong một ngày.
Người giám định lấy tay làm dấu giải thích thêm.
Mặc dù Locke chỉ được tận mắt quan sát trận chiến giữa Huyệt cư nhân và cá sấu khổng lồ một lần, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được Huyệt cư nhân ít nhất phải có thực lực như một Kỵ sĩ thực tập sơ cấp, ấy vậy mà vẫn có người thực sự muốn bắt họ làm nô lệ, hơn nữa còn bắt với số lượng lớn?
Tuy nhiên Locke chỉ nghĩ tới vậy và không có ý định quan tâm thêm đến tương lai và số phận của những sinh vật không phải bản địa đó, sau khi cảm ơn người giám định trung niên, hắn nhận lấy thù lao rồi đi thẳng về nhà.
Điều Locke không biết là ba ngày sau khi hắn giao nộp nhiệm vụ này, các vụ bắt giữ đồng thời nổ ra từ sảnh nhiệm vụ của Học viện Hoàng gia Princeton, cho đến ở trong các chợ đen thậm chí là ở các tổ chức treo thưởng khác.
Giống loài tướng mạo xấu xí, đáng người thấp nhỏ này như thể là món bánh trái thơm ngon được các thế lực lớn vô cùng yêu thích vậy.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận