Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 57: Nơi Ở Giản Dị

Chương 57: Nơi Ở Giản Dị
Locke cầm tảng đá sắc nhọn mà hắn vừa mới dùng để đập chết sinh vật lạ kia, sau đó đi về phía mấy tảng đá xung quanh. Thân thể hắn còn chưa khôi phục, chỉ có thể coi là đi không ngã, trong tay nhất định phải cầm một ít vũ khí, sinh vật kỳ quái kia có đôi càng rất sắc bén, lưu lại vết tích rất sâu trên cánh tay của hắn.
Nhìn xung quanh, cũng chỉ có tảng đá nhỏ sắc nhọn vừa nghiền nát sinh vật kia có thể xem là vũ khí. Thực ra, Locke còn có một vũ khí khác, chính là con dao găm ngắn giấu trong ủng, nhưng Locke sẽ không sử dụng nó, mai của sinh vật đó cứng đến mức hắn không chắc dùng con dao găm ngắn kia có thể giết nổi nó không.
Mấy tảng đá xung quanh quả nhiên là không làm hắn thất vọng, Locke vừa lật một tảng đá ra đã thấy hai con sinh vật kỳ quái kia chồng lên nhau, phun ra bong bóng màu xám. Hai sinh vật màu trắng xám đang tận hưởng bóng mát dưới phiến đá, đột nhiên bị ánh nắng chiếu tới cùng sự xuất hiện của Locke làm cho giật nảy mình, tám cái chân đạp loạn xa, con nhỏ hơn còn giơ càng lên chỉ vào Locke.
Locke đã có kinh nghiệm nên tránh được chiếc càng đang giơ lên, dùng cục đá trong tay hung hăng đập mạnh xuống.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Sau mấy lần đập liên tiếp, hai sinh vật màu xám trắng dính vào nhau thành hai cái bánh mì thịt.
Locke thở hổn hển ngồi xuống, đưa tay cầm lấy thi thể của hai sinh vật kỳ quái kia, gạt buồn nôn sang một bên bắt đầu dùng ngón tay móc ăn. Một nửa con giáp xác màu trắng xám ban nãy hắn ăn còn không đủ để nhét kẽ răng, hai con này vừa vặn tới đúng lúc.
Cảm giác ăn đồ sống rất tệ, nhưng Locke vẫn ăn một cách say sưa ngon lành, sinh vật kỳ lạ này không có mùi chua hoặc mùi hôi khó chịu giống như những loại côn trùng khác, ngoại trừ mùi vị hơi chát, những thứ khác Locke đều có thể chấp nhận.
“Thứ này còn ngon hơn nhiều so với bánh mì đen trong doanh trại.”
Không biết là do Locke quá đói bụng, nên cảm thấy ăn cái gì cũng ngon, hay là thứ này thật sự có hương vị không tệ, trong lòng bật lên suy nghĩ như vậy.
Sau khi ngấu nghiến ăn hết hai con sinh vật kia, Locke đem hai cái càng, tám cái chân và lớp xác ngoài cứng rắn không ăn được của chúng giữ lại, bởi hắn cảm thấy thứ này cứng như vậy hẳn là sẽ hữu ích; thêm nữa là trong bốn năm chiến tranh, Locke không ít lần trải nghiệm sống ở nơi hoang dã, để lộ mùi máu tươi và cặn thức ăn ở nơi hoang dã là chuyện cực kỳ không khôn ngoan, Locke còn chưa biết rõ tình hình xung quanh mình, cho nên hắn cũng không dám bất cẩn. Cũng may Locke ăn rất sạch, hắn cũng không cần thu dọn nhiều, chỉ cần thu lại mấy thứ không ăn được về.
Từ sau khi tu luyện đấu khí, cảm giác của Locke đối với thân thể được tăng cường rất nhiều, tỷ như lúc này, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được đồ ăn mà hắn vừa mới ăn đã đi tới dạ dày, trong cơ thể chậm rãi có từng tia đấu khí nhỏ bé trào ra từ từ tụ lại trong dạ dày, giúp tiêu hóa. Bởi vì những tia đấu khí này quá yếu, nên Locke chỉ có thể cảm giác được, không cách nào khống chế, cũng may là những đấu khí đó có thể độc lập vận hành, không cần Locke quan tâm.
Sau khi hồi lại chút sức lực, Locke liếc nhìn Angelina vẫn còn đang hôn mê, sau đó nhìn lại một đống rách nát đang mặc trên người mình, bèn thở dài nói:
- Phải nhanh chóng tìm một chỗ ở tạm.
Ban đêm rừng rậm rất nguy hiểm, Locke không thể bảo đảm tối đến sẽ không có sinh vật nào vãng lai tới nơi này, mặc dù thực lực đã khôi phục, nhưng trên người Locke đầy thương tích, đoán chừng chỉ cần một con sói rừng cũng đủ để xơi tái hắn.
Locke nhìn chung quanh, chỉ thấy phía trên hồ nước sát bên vách núi, tường bên trong có chút lõm vào, tuy rằng không gian không lớn, nhưng hai người nằm trong hẳn là không thành vấn đề. Locke tiến tới quan sát một chút, xác định không có gì dị thường, sau đó đi vào trong rừng cây bên cạnh tìm một ít cành lá khô, nơi này cây cối tuy rằng đại bộ phận đều là xanh tốt, nhưng có một số vẫn là ở trong tình trạng khô héo cuối thu, nên Locke dễ dàng tìm được và ôm một bó lớn trở về.
Hắn cởi bỏ bộ giáp bán thân của mình, thứ đó đã bị hỏng, không còn dùng được nữa. Locke định sẽ tháo ra từng thứ một, theo hắn, phần da và dây cố định áo giáp bán thân, vài miếng sắt và dải vải còn lại còn hữu dụng hơn là bộ giáp rách nát này.
Sau khi làm xong, hắn đem cành khô chồng chất lại một chỗ, bày thành hình thức ban đầu của một đống lửa đơn giản. Locke không bị màu xanh của đám thực vật thường xanh mê hoặc, nên cũng không quên hiện tại đã là cuối thu, nếu ban đêm không có đống lửa, cho dù thân thể có cường tráng cỡ nào cũng khó tránh khỏi sinh bệnh, ở nơi rừng sâu núi thẳm này, bị bệnh đồng nghĩa với tử vong, chưa kể lúc này trên người Locke còn chẳng chịt thương tích.
Bên cạnh việc dùng cành khô nhóm lửa, Locke đi lại xung quanh ngắt lấy rất nhiều cỏ, hắn không có đủ vải để làm thành cái đệm, chỉ có thể lấy cỏ rải ra nằm tạm, chỉ tiếc là trong rừng cây, đại bộ phận cỏ đều tương đối thấp bé, phải mãi một lúc lâu sau mới lấy đủ số lượng cho hai người nằm vào ban đêm. Còn về việc lấy gì đắp lên người khi ngủ, Locke chỉ nhìn qua bộ quần áo rách rưới trên người mình mà không nói gì.
Trời tối dần, mặt trời lặn về tây. Có thể là do bốn phía nơi này đều là rừng cây và vách núi, nên ánh mặt trời biến mất rất nhanh. Bây giờ đã là cuối thu, chỉ trong chốc lát đã trở nên lạnh không thể chấp nhận được. Cũng may Locke đã sớm chuẩn bị, lấy một cây gậy gỗ và cắm nó vào cành cây khô tìm thấy trước đó, sau đó lấy ra hai chiếc dây lưng mà hắn tháo ra từ bộ giáp bán thân, quấn chúng quanh hai đầu của cây gậy gỗ, Locke dùng hai tay nắm chặt lấy một đầu, nhanh chóng kéo lên kéo xuống, gậy gỗ quay tròn với tốc độ cao. Hắn chọn cành khô của cây tùng để đánh lửa, loại cây này có rất nhiều dầu trơn và cành khô cũng nhanh chóng bắt lửa.
Locke rất hiếm khi sử dụng phương pháp đánh lửa nguyên thủy như vậy, may là tay nghề của hắn vẫn chưa bị thất truyền. Theo thời gian trôi qua, ngọn lửa bốc lên lớn hơn, Locke vội vàng tăng thêm mấy nhánh cây khô nữa để giữ ngọn lửa.
Trước khi trời tối hẳn, Locke đi đến bờ cát bên hồ lật lên mấy hòn đá, đã tích lũy được không ít kinh nghiệm, cho nên hắn nhanh chóng lại thu hoạch thêm bốn sinh vật xám trắng, dùng mỗi tay nhấc hai con liền vui vẻ chạy trở về. Đây là đồ ăn duy nhất có thể bổ sung nước và nhiệt lượng mà bây giờ hắn có thể tìm được. Không có nồi, Locke cũng không thèm đặt giá nướng, dùng bùn đất bọc bốn sinh vật kỳ dị kia lại rồi ném luôn vào trong đống lửa.
Sau khi hoàn thành tất cả mọi việc, Locke bước tới kiểm tra Angelina, lúc trước nàng đã được Locke cõng đến hang động đơn sơ này. Nơi này thậm chí cũng không thể gọi là hang động, bởi vì nó chỉ là một khu vực nhỏ mà vách núi lõm vào, chỉ có thể giúp hai người che chắn bớt gió đêm lạnh lẽo. Nhưng có thể tìm được một nơi như vậy, Locke đã rất hài lòng rồi.
Angelina vẫn còn chưa tỉnh, nếu như buổi trưa không phải Angelina vô thức ăn được một ít, thì Locke hoài nghi nàng có thể không tỉnh lại. Nghĩ đến cảnh tượng Angelina mút ngón tay mình giữa trưa, Locke đỏ cả mặt, vội vàng xua đi đám ảo tưởng trong lòng.
“Người ta là công chúa, người ta là công chúa.”
Locke liên tục mặc niệm.
Locke cởi quần áo trên người, kiểm tra vết thương, trên ngực và lưng đều có vết xước, lúc rơi xuống vách núi hẳn là đã đụng vào cây cối, bị nó cào xước, trên cánh tay cũng còn có mấy vết thương, phần lớn đều là vết xước giống như những chỗ khác, duy chỉ có một vết sâu hơn do sinh vật xám sáng nay dùng càng kẹp tổn thương. Sức lực của con vật nhỏ bé này không yếu, Locke thầm mắng, nhưng hương vị cũng không tệ.
Bởi vì phần lớn vết thương đều đã đóng vảy, cho nên lúc cởi quần áo Locke chịu không ít đau đớn, rất nhiều vết thương vết máu còn dính vào quần áo, sau khi cởi quần áo ra, những vết thương này lại chảy máu. Locke cau mày dùng quần áo của mình làm khăn lau vết máu trên người. Sau đó hắn lấy ra chân bé của sinh vậy kia, dùng mũi của con dao găm cất dưới ủng khoan thủng một lỗ, rồi luồn một đoạn chỉ lanh mà hắn gỡ ra từ quần áo, làm thành một bộ kim chỉ giản dị.
Vết thương do sinh vật xám trắng kia tạo thành quá sâu, Locke nhất định phải khâu lại, nếu không nhỡ may nhiễm uốn ván tại nơi này, thì hắn cách cái chết cũng không xa. Trên chiến trường, sau khi bị thương, đại đa số các binh sĩ đều tự mình dùng kim khâu lại, khi vết thương lành lặn, lại là một người hảo hán.
Dù đã tự khâu vô số vết thương trên người, nhưng Locke vẫn đau đến nghiến răng trợn mắt. Sau khi khâu xong, hắn thắt một cái nút đẹp mắt trên vết thương, rồi duỗi cánh tay ra xem xét, thầm cảm thán rất rắn chắc. Hắn thu hồi bộ kim khâu giản dị, ngửi thấy mùi thịt nướng đã tỏa ra từ đống lửa. Hắn tìm cây gậy đem món “cua hun khói” của mình gảy ra, đợi hơi nguội rồi thổi bay mấy hơi, hắn hít hà vài lần rồi dùng cây gậy đập nhẹ. Sau khi được nướng lên, phần mai của sinh vật lạ kia rất giòn, kêu “rắc” một tiếng rồi nứt ra, lộ ra đám thịt trắng và mềm bên trong.
Locke trước tiên hít vào một hơi thật sâu, quả là thơm, sau đó cầm lên bắt đầu ăn. Có lẽ công thức giống kiểu làm món “gà rừng quay” nên Locke cũng ăn ra vị gà quay. Hắn ăn ngấu nghiến liên tục ba con, cuối cùng cũng cảm thấy có chút no bụng. Mỗi con chỉ có tí thịt cỡ chừng lòng bàn tay, thế mà ăn có vẻn vẻn ba con đã no rồi? Locke cảm thấy sức ăn của mình đã giảm đi rất nhiều.
Locke cầm con còn lại đi đến chỗ Angelina. Món “cua hun khói” trên tay vẫn còn tỏa ra mùi thơm nhưng Angelina không hề có dấu hiệu thức tỉnh. Tinh thần lực của nàng đã bị tiêu hao nghiêm trọng, nàng còn cần nghỉ ngơi một thời gian rất lâu mới có thể tỉnh lại.
Giờ đây Locke lại lâm vào thế khó xử, vị công chúa này vẫn còn chưa tỉnh lại, không thể há miệng nhai đồ ăn, hắn cũng không thể để cho nàng ăn sống giống lúc trước, ăn sống một lần cũng không sao, nhưng nếu ăn nhiều nhất định sẽ đau bụng. Ngay tại lúc Locke đang vò đầu suy nghĩ nên cho Angelina ăn như thế nào thì bỗng một tiếng “ọc” từ bụng nàng khe khẽ kêu lên. Nàng đã chạy trốn liên tiếp một ngày một đêm, cũng chưa ăn gì, cho nên kỳ thật nàng đã rất đói bụng, ý thức chưa tỉnh, nhưng thân thể đã thành thật làm ra phản ứng. Nhìn gương mặt thanh tú cùng đôi môi động lòng người của Angelina, Locke chợt nghĩ ra một chiêu.
Sau khi cho Angelina ăn xong, Locke vội vàng rời đi quan sát xung quanh, nếu như Angelina tỉnh lại lúc này sẽ rất xấu hổ. Khóe miệng của công chúa Angelina còn sót lại một chút nước miếng của người nào đó, e là nàng có nằm mơ cũng chẳng bao giờ tưởng tượng ra, vừa rồi tên khốn kia đã đút đồ ăn cho nàng như thế nào.
Mặc dù vào ban ngày, Locke đã quan sát chung quanh và thấy không có sinh vật nào khác, tuy vậy hắn vẫn không yên lòng, muốn đi kiểm tra lại lần nữa. Nguồn nước là tài nguyên quan trọng đối với sinh vật sinh tồn trong rừng, nhưng hồ nước ở đây lại là hồ nước mặn hiếm thấy, không có động vật nào đến đây uống nước cũng là chuyện bình thường. Locke cùng Angelina đều là dựa vào dịch thể màu vàng của sinh vật kia để bổ sung lượng nước, tảng đá trên bãi cát có hạn, đoán chừng không còn bao nhiêu sinh vật kỳ quái cư ngụ, Locke nhất định phải sớm tính toán tìm kiếm thêm nguồn nước ngọt để uống.
Đáng tiếc là sau khi dạo một vòng, xung quanh thực sự không có gì, ban đêm ở trong rừng rậm, tăng thêm tầm nhìn có hạn, hắn cũng không phát hiện được thêm gì. Sau khi trở lại hang động giản dị, Locke kéo đám cỏ tới bên và bắt đầu đan thảm. Khi còn bé, tỷ tỷ từng dạy cho hắn trò dệt áo cỏ, Locke cũng biết chút ít, hắn định đan một chiếc chăn bằng cỏ, dưới vách núi quá lạnh, hơi nóng từ lửa cung cấp căn bản là không đủ.
Có lẽ là do quá mệt mỏi, mới đan được một nửa Locke liền chìm vào giấc ngủ say, trước khi ngủ còn không quên ôm lấy Angelina, nguồn nhiệt này còn ấm hơn mọi thứ xung quanh. Locke đã hoàn toàn mặc kệ, công chúa cũng mặc công chúa, hai người bọn hắn còn có thể sống sót ra ngoài hay không còn chưa biết, thôi thì mặc kệ đi.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận