Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 248: Sư Tổ Babrina

Chương 248: Sư Tổ Babrina
Toà Ma pháp tháp trước mặt đã vượt qua diện tích của một cái sân, phạm vi hai trăm mét vuông đủ để chứa nhiều phòng bên trong, dùng cho nghỉ ngơi và thí nghiệm.
Học viện Hoàng gia Princeton có đãi ngộ không tệ đối với những ma pháp sư giảng dạy chính thức.
Không đợi truyền đến tiếng gõ cửa của Angelina, cánh cổng của Ma pháp tháp đã tự động mở ra, vị sư tổ kia hẳn là thông qua thủ đoạn nào đó đã biết được sự xuất hiện của hai người.
Sau khi vẫy tay về hướng Locke, Angelina không tiếp tục khoác cánh tay của Locke mà kéo tay của hắn dẫn vào trong Ma pháp tháp.
Tầng một của Ma pháp tháp được bố trí giống như một phòng khách, có ba hàng ghế và một chiếc bàn đá cẩm thạch trắng ở giữa.
Locke cuối cùng cũng hiểu tại sao vị sư thúc tổ kia lại thích văn học nghệ thuật, bởi vì hắn nhận ra một chiếc bình hoa đặt ở trên bàn, xét về kết cấu thì nó rất giống với chiếc bình mà hắn mang theo.
Xung quanh phòng khách có hai phòng ngủ và một phòng bếp, chỉ có điều cửa phòng ngủ đã đóng nên Locke không thể nhìn thấy tình hình bên trong, phòng bếp mở, nồi niêu xoong chảo không gì cố định mà vẫn lơ lửng giữa không trung, tự mình xào thức ăn, nấu cơm. Locke ngẩn người khi chứng kiến tất cả những điều này.
Một cây chổi cũng không ngừng quét sàn trong phòng khách, khi cây chổi đi tới, Locke đành phải nhấc chân lên.
Ở góc trước bên trái của phòng khách, có một cầu thang xoắn ốc nối liền đến các tầng trên của Ma pháp tháp.
Hiện tại, toàn bộ tòa Ma pháp tháp mang lại cho Locke cảm giác giống một ngôi nhà bình thường hơn là một Ma pháp tháp, miễn là không để ý tới những đồ nội thất tự động không gió mà bay.
Còn có một điều kỳ lạ là các bức tường xung quanh, thỉnh thoảng sẽ sản sinh ra những tia sáng đầy màu sắc, trực tiếp di chuyển lên phía trên.
- Đây là Nguyên Tố Trì ở tầng dưới của Ma pháp tháp, cung cấp năng lượng cho Ma pháp tháp. Angelina thấp giọng giải đáp, nàng biết Locke đang nghĩ gì.
Giọng của một người phụ nữ già nua vang lên từ tầng trên của cầu thang xoắn ốc.
Locke nhìn sang và thấy một bà lão cao một mét sáu, mái tóc dài gợn sóng màu bạch kim, đeo kính và chống gậy đi xuống.
Locke đã từng nhìn thấy những chiếc kính tương tự, Angelina thường đeo chúng khi thực hiện các thí nghiệm luyện kim. Locke nghĩ rằng Angelina đeo kính trông rất đẹp vì nó mang lại một vẻ đẹp trí tuệ.
Có vẻ như vị sư tổ này vừa hoàn thành thí nghiệm ma pháp.
- Nếu đã tới rồi, thì cùng ăn một bữa đi.
Bà lão búng tay, tiếng náo động trong bếp càng thêm vang dội, nồi niêu xoong chảo đều được điều động, mang theo hương vị của thức ăn.
-Bà ơi ~ Angelina thủ thỉ, chạy tới đỡ bà lão xuống cầu thang.
Trông bà lão vẫn khỏe mạnh, không cần Angelina phải dìu, tuy nhiên khi Angelina chạy tới, bà lão cũng không từ chối mà chỉ mỉm cười đưa bàn tay không cầm gậy cho Angelina. Babrina thích Angelina từ tận đáy lòng.
- Tới thì tới, mang theo đồ làm gì? Babrina hiển nhiên nhìn thấy trên bàn có hai hộp quà.
- Ta biết một trong những cây bút ma pháp của ngài đã bị hỏng nên đã đi mua cho ngài một cái mới. Nói xong, Angelina mở hộp quà rồi lấy ra cây bút ma pháp màu đen.
Cây bút ma pháp làm từ lông đuôi của Hắc Hoàn Điểu, cho dù là chế tác ra ma pháp quyển trục hay viết ma pháp truyền tin đều rất thuận tiện. Cây bút ma pháp trước đây của Babrina được làm từ chất liệu ma thú cao cấp.
-Sư tổ, chào người!
Locke đứng dậy, nhường chỗ cho bà lão, chào hỏi bằng giọng điệu khiêm tốn.
-Ừm.
Thái độ của bà lão đối với Locke không có nhiệt tình như Angelina, bà chỉ ừm một tiếng, Locke chỉ là một kỵ sĩ thực tập cao cấp, thực sự không là gì trong mắt của một ma pháp sư chính thức.
Dường như cảm thấy tình thế có chút khó xử, Angelina vội vàng nói:
- Locke, hắn mang quà đến cho người. Nói xong, nàng nhìn Locke một cái.
Locke lập tức hiểu ý, cầm lấy hộp quà trên bàn, lấy ra chiếc bình cổ.
Bà lão chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay đó là hàng thật, vẻ mặt dịu đi rất nhiều, nói:
-Ngươi có lòng.
Có vẻ như bà lão rất hài lòng với món quà của Locke.
Cuộc trò chuyện sau đó trở nên hài hòa hơn, Locke là một người không tệ, bà lão đã sống mấy trăm năm, hiểu biết sâu rộng, Thêm vào đó, với thực lực kỵ sĩ thực tập cao cấp ở độ tuổi này, tiền đồ tương đối xán lạn.
Một lúc sau, trên bàn ăn ở trong phòng khách đã được sắp xếp ba bộ đĩa ăn, Locke dù chậm hiểu đến đâu nhưng cũng biết vị sư tổ này tạm thời đã công nhận hắn.
Đồ ăn trên bàn đều là những thứ Locke chưa từng nhìn thấy như vỏ sò màu hồng, lá rau phát ra ánh huỳnh quang, chân nướng của một loại ma thú nào đó...
Tay nghề nấu nướng của sư tổ rất cao, tuy nồi niêu xoong chảo tự động di chuyển nhưng đây không phải là ma pháp, mà là bà lão đang gắn một tia tinh thần lực vào những đồ dùng đó.
Tinh thần lực cường đại của một ma pháp sư chính thức đủ mạnh để điều khiển các vật thể thay đổi hình dạng và chuyển động.
- Cám ơn sư tổ đã tiếp đãi! Locke cảm ơn trước khi bắt đầu sử dụng dao và nĩa.
Cầm lên một chiếc vỏ sò màu hồng, khi Locke đang định cạy nó ra ăn thì truyền đến tiếng la hét của một đứa trẻ: "A!" Locke giật mình, âm thanh đó thực ra phát ra từ chiếc vỏ sò trong tay hắn.
Nhìn vào bên trong phần thịt mềm mại của chiếc vỏ sò màu hồng đó, Locke thấy một cơ quan giống khoang miệng, và tiếng kêu cũng phát ra từ đó
Locke bị sốc trước cảnh tượng kỳ lạ này, khiến Angelina cười khúc khích:
- Đây là Khốc Hào Bối được đánh bắt từ hồ Baikal phía Đông, trân phẩm của bà Babrina!"
Bà lão không có bất kỳ phản ứng lạ thường nào vì lời khen của Angelina, Bà tỏ ra điềm tĩnh, mở một chiếc vỏ sò màu hồng ra, đặt miệng gần mép vỏ sò rồi mút, Phần thịt mềm và xốp của con sò đã được hút vào bụng bà và tiếng kêu đó dần dần biến mất trong bụng của bà lão.
Angelina cũng học theo, nàng thường xuyên ăn ở nhà bà lão, nàng cũng từng nếm qua Khốc Hào Bối này nhiều lần và không còn xa lạ với nó.
Locke ngơ ngác nhìn những thao tác uyển chuyển của một già một trẻ, cuối cùng cũng bắt chước, mút phần thịt mềm mại của con sò trên tay vào bụng.
Cảm giác kỳ lạ khi tiếng kêu giống tiếng la hét của một đứa trẻ biến mất trong bụng hắn khiến Locke mất một khoảng thời gian để thích nghi.
Đúng là Locke đã ăn qua nhiều thứ kỳ lạ, như rết, nhện, thằn lằn... Đối với Locke, người đã từng làm lính và sống trong rừng rất lâu, những thức ăn này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy được những loại thức ăn thần kỳ như vậy.
- Đế Quốc Omor, chỉ có thứ tuyệt vời như thế này mới có thể thu hút chúng ta.
Bà lão lau miệng dè dặt nói.
Mặc dù không nói rõ, nhưng Locke biết rằng cụm từ 'chúng ta' hẳn là chỉ những ma pháp sư chính thức như bà.
- Đây là một loại nguyên liệu quý có thể tăng khả năng kháng lửa.
Angelina giải thích với Locke.
Trong ma pháp, lực sát thương mạnh nhất mà Locke đã gặp phải chính là ma pháp hệ hỏa, không có gì để bàn cãi. Locke cầm lấy con Khốc Hào Bối thứ hai và bắt đầu ăn.
Ngoài con Khốc Hào Bối, các nguyên liệu khác cũng có giá trị cao, ngoài hương vị độc đáo, chúng còn có tác dụng riêng.
Ví dụ, loại rau rừng phát ra ánh huỳnh quang, khi ăn vào có thể loại bỏ nhiều loại độc tố và còn tăng khả năng kháng độc cho người ăn.
Thịt sườn được chế biến từ ma thú cao cấp khỏi phải bàn. Ngay cả kỵ sĩ cao cấp như hắn, khi ăn nhiều cũng sẽ có tác dụng tăng cường không nhỏ, không ngoại trừ những ma pháp sư có thể chất yếu đuối.
Bữa ăn này, Locke ăn rất thỏa thích. Kỵ sĩ nổi tiếng là thích ăn nhiều, vì vậy bà lão đã làm thêm một số món ăn đặc biệt, kết quả cuối cùng là có một phần lớn thức ăn còn dư.
Locke nhìn chằm chằm vào bà lão đóng gói và vứt bỏ phần thức ăn còn lại với vẻ mặt tiếc nuối. Người sư tổ này hẳn là một người đòi hỏi chất lượng cuộc sống cao, không bao giờ ăn thức ăn thừa.
Sau bữa trưa, bà lão để Angelina dẫn Locke đi dạo một chút. Sau đó, bà quay trở lại tầng trên, có lẽ là đi làm thí nghiệm. Locke nhận ra rằng từ đầu đến cuối bà lão đều không cởi kính.
Nói là tuỳ tiện đi dạo, đương nhiên không thể tuỳ tiện thật. Angelina không dẫn Locke đến những nơi nhạy cảm và riêng tư như phòng lưu trữ, phòng luyện kim, nguyên tố trì, phòng giám sát và các phòng khác.
Dịch: Thương
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận