Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 668: A Hoàng

Chương 668: A Hoàng
Không cần biết Hoạt Thi trong chiếc xe buýt kia hay là những người còn chưa bị biến dị hoàn toàn ở hiện trường, thì những quái vật này đều không phải là thứ Mà Đổng Thanh có thể đối phó.
Nhưng mà lúc này, Đổng Thanh không chỉ lo chạy mỗi riêng mình. Hắn quay đầu lại hô to.
- Chạy mau đi! Còn có quái vật!
Trong mười mấy người kia vẫn có người giống hắn và Tiểu Nhã, không có triệu chứng biến dị. Tuy Đổng Thanh không thể cứu được bọn hắn, nhưng tiện tay nhắc nhở vẫn có thể làm được.
Quả nhiên khi đám người kia nghe Đổng Thanh nói còn có quái vật, mười mấy người đang dừng chân tại chỗ lập tức luống cuống. Trong nháy mắt, bất luận là người Bán Hoạt Thi, hay là người bình thường không bị biến dị đều tựa như chim thú chạy về bốn phương tám hướng.
“Ầm!”
Cuối cùng cửa xe buýt cũng bị đá nát. Sau đó mấy con Hoạt Thi nối đuôi nhau ra rồi hít hà đi về từng phương hướng. Nó xuôi theo phương hướng mà mọi người chạy trốn rồi tự mình đuổi theo.
Những con Hoạt Thi là những người bình thường không chịu nổi cơn bão năng lượng âm và số lượng trong xe cũng khá nhiều. Chỉ có mười hàng khách vốn chưa đủ để vài con Hoạt Thi bụng đói kêu vang này dùng. Bọn chúng nhất định phải tìm bất kỳ cái gì có thể nhét đầy bao tử trống rỗng của mình.
Đổng Thanh kéo Tiểu Nhã chạy một mạch, mặc kệ bàn tay đang chảy máu, bọn hắn vẫn ra sức chạy về phòng trọ của mình.
Trên đường chạy chạy trốn, Đổng Thanh cố gắng chọn những con hẻm nhỏ ít người qua lại. Vì hắn cảm thấy những con vật quái vật kia đều từng là con người, nếu chạy về nơi có nhiều người sẽ rất nguy hiểm.
Đổng Thanh sống ở khu vực phá dỡ cũng gần nửa năm, cho nên hắn đã sớm tìm hiểu kĩ càng về khu vực này, có thể trốn thoát mà không dây dưa chậm trễ.
Tiểu Nhã bị hắn lôi kéo cũng không kém hơn là bao. Nàng đã trải qua sự lo lắng và sợ hãi, bây giờ có người trong lòng bảo vệ, Tiểu Nhã cũng đã dần dần bình tĩnh lại. Nàng gượng đôi chân đang run rẩy của mình tận lực đuổi theo tốc độ của Đổng Thanh.
Mà cách làm của Đổng Thanh quả thật rất chính xác. Hắn không biết tại sao đám người trên xe buýt kia lại tách ra, cho đến hai phút, trong đám người Bán Hoạt Thi kia đã biến dị hoàn toàn. Bọn chúng có tứ chi chạm đất giống thằn lằn, một số có cơ bắp cuồn cuộn ở cánh tay như những những tên cự nhân vậy. Trong khi một số khác lại có những cử động cứng nhắc và chậm chạp không có gì đặc biệt.
Bọn Hoạt Thi mới sinh này vô cùng hào hứng, vội vàng tiếp nối những nhóm tiền bối đã biến dị trước đó, bắt đầu triển khai bắt giết đối với các vật sống chung quanh.
Một trận gió tanh mưa máu phiêu lãng trên không trung của khu phá dỡ, Đổng Thanh không biết thảm họa này chỉ phát sinh ở khu vực này hay là đã náo động cả thành phố, nếu không thì vì sao cảnh sát vẫn chưa đến.
Đổng Thanh lôi kéo Tiểu Nhã chạy về phía nhà riêng. Bởi vì hắn luôn rẽ vào những nơi ít người cho nên lộ trình vốn năm phút thì hắn phải chạy đến mười phút mới có thể nhìn thấy cổng sắt của nhà mình.
Đây là một khoảng sân nhỏ tựa như Tứ Hợp Viện cỡ nhỏ. Chủ nhà đã chuyển đi rồi cho sáu, bảy khách ở trọ như hắn. Đổng Thanh và Tiểu Nhã sống trong một căn nhà trên góc tầng hai.
Đổng Thanh dần dần bước chậm lại. Bởi vì hắn có cánh mũi nhạy cảm hơn người, hắn lại ngửi thấy một mùi máu tươi.
Đổng Thanh cúi nửa người rồi dùng khẩu hình miệng biểu thị im lặng đối với Tiểu Nhã.
Hắn lặng lẽ nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy đang có năm, sáu bộ thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn trong đình viện. Còn có ba con Hoạt Thi đang lom dom nhìn chằm chằm còn thú cưng có bộ lông vàng cao một mét kia.
Trong lòng Đổng Thanh bỗng thắt lại. Chỉ có một con Hoạt Thi thôi mà hắn cũng không thể đối phó được. Bây giờ lại xuất hiện đến ba con, hắn và Tiểu Nhã làm sao có thể sống sót đây.
Nhưng nếu không trở về nhà thì có thể đi đâu. Toàn bộ khu vực này đều không an toàn. Vừa rồi lúc đang trên đường chạy trốn, Đổng Thanh đã nghe không dưới mười lần tiếng kêu cứu cùng tiếng thống khổ gào thét.
Chỉ có tổ ấm nhỏ bé ấm áp ấy mới có thể khiến trong lòng Đổng Thanh cảm thấy an toàn hơn một chút.
Hắn kiên trì nhìn về phía đình viện một lần nữa. Lúc này hắn nhìn kỹ hơn, những thi thể nằm trên mặt đất kia đều là hàng xóm cũ của hắn. Thi thể của bọn hắn bị phá nát sạch sẽ, nội tạng không cánh mà bay, hiển nhiên đã bị ăn sạch.
Mà ba con Hoạt Thi đang đứng thẳng trong đình viện kia có khuôn mặt dữ tợn cùng với chiếc cằm đang chảy máu, đều cho thấy chúng chính là thủ phạm.
Đổng Thanh chuyển sự chú ý sang con thú cưng có bộ lông vàng đang bị bao vây bởi ba con Hoạt Thi.
- A Hoàng?
Đổng Thanh kinh ngạc, sau đó vội vàng bịt miệng mình lại, không cho âm thanh truyền ra ngoài.
Làm sao có thể, đây vẫn là con chó nhỏ gầy gò có bộ lông xấu xí màu vàng kia sao.
A Hoàng là con chó hoang mà lão Lưu nhặt ve chai dưới lầu của Đổng Thanh nuôi dưỡng.
Ngày bình thường Đổng Thanh thường không thích con chó này lắm. Bởi vì lông bên ngoài của tên nhóc này đã rụng gần hết, nhìn cực kỳ xấu xí, mà nó còn già nua, đi lại khập khiễng.
Nhưng mà bây giờ, A Hoàng đã rũ bỏ vóc dáng tồi tàn trước đó. Bộ lông vàng mới mọc ra khiến cho nó đẹp để lạ thường. Nó đang nhìn chằm chằm vào những Hoạt Thi đang bao vây xung quanh mình.
Người ta thường nói chó cắn thường không sủa, A Hoàng chính là loại này.
Nghe Tiểu Nhã từng kể lại, có một lần lúc hắn không ở nhà, có đứa trẻ đi ngang qua bắt nạt lão Lưu nhặt ve chai. Lúc ấy chính là A Hoàng có bề ngoài xấu xí kia đã đuổi theo đám nhóc đó bốn, năm dặm để trả thù cho lão Lưu. Dọa đám nhóc đó đến mức không dám đến trêu chọc nữa.
Trước đó Đổng Thanh cảm thấy ngứa mắt A Hoàng chỉ bởi vì nó xấu xí, lông còn rụng sạch nhìn rất buồn nôn. Khiến hắn đó là suy nghĩ chủ quan nhưng hắn vẫn đối xử với lão Lưu nhặt ve chai cũng khá tốt.
Trong nhà nếu có cái bình cái chai nào đã sử dụng hết, mỗi lần ra cửa Đổng Thanh đều thuận tay quăng đến chiếc túi rách nát của lão Lưu. Mà Tiểu Nhã cũng là một cô gái hiền lành, có đôi khi bữa tối nấu nhiều quá không để lại được thì nàng sẽ đưa cho lão Lưu một phần.
Tiểu Nhã đối xử với chú chó ghẻ A Hoàng tốt hơn Đổng Thanh nhiều. Nàng thường xuyên đem bánh bích quy thừa và các món ăn vặt khác cho nó.
A Hoàng có lẽ là một con chó vườn thuần Trung Hoa, cho ăn cái gì cũng không kén chọn. Người đối xử với nó tốt nhất ngoại trừ lão Lưu ra thì chính là Tiểu Nhã.
Nhớ có lần Đổng Thanh và Tiểu Nhã đi ăn buffet, trước khi đi, Tiểu Nhã đã đỏ mặt hỏi xin chủ nhà hàng một ít xương vỡ và cơm thừa canh cặn. Đương nhiên những thứ này không phải cho hai người bọn hắn ăn mà là cho A Hoàng ăn. Tiểu Nhã nói, từ nhỏ nàng đã rất thích động vật rồi.
Dịch: Thảo Hiền
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận