Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 158: Tái Ngộ

Chương 158: Tái Ngộ
Ngày lễ phân đất phong hầu chỉ còn cách bốn ngày, cũng có nghĩa là ngày Locke sắp rời xa phụ mẫu cũng chỉ còn năm ngày, khi nghi lễ vừa kết thúc, hắn sẽ hộ tống Angelina đi đế quốc Omor.
Trên trục đường chính, Swell và Barton ở hai bên trái phải, Locke đứng ở giữa, cả 3 cùng nhau tùy ý dạo chơi thăm thú.
- Đến chỗ bên kia xem đi.
Locke chỉ chỉ phía bên trái trước mặt, dòng người qua lại nơi đó cũng khá đông đúc tấp nập.
Swell và Barton không phản đối, theo sát Locke.
Hai người bọn họ mấy ngày nay mới phát hiện Locke mới chính là thủ hào ẩn mình trong ba người bọn họ. Barton ban đầu còn chuẩn bị lấy tiền tích lũy riêng để phô trương sự xa xỉ của giới quý tộc một phen, nào ngờ vừa quay qua quay lại một cái đã thấy Locke tùy ý rút ra một tờ ngân phiếu trăm Diller vàng tát thẳng mặt.
Barton mặc dù là con trai thứ hai của Lãnh chúa, nhưng hắn mấy năm này tích cóp được tiền cũng chỉ có mấy chục Diller vàng mà thôi. Tuy là hắn được vinh dự thay thế Lãnh chúa Kedozi quản lý lãnh địa mấy năm, nhưng tài sản trong lãnh địa đều ghi chi tiết trong sổ cái, hắn cũng không dám tham.
Swell thậm chí còn thảm hơn thế nữa, cũng bởi hầu hết các Kỵ sĩ đều không giỏi quản lý tài chính, mà Kỵ sĩ Will chính là một trong những đại biểu sáng chói. Hắn ta chỉ có một thân sức mạnh cường đại, thậm chí để duy trì thu nhập của người dân trong lãnh thổ, còn phải nhờ cậy cả vào trang trại riêng của nhà hắn tạo ra của cải.
Mấy ngày này, hai vị kia từ người sành đường dẫn Locke đi chơi, cho đến bây giờ lại trở thành người đi theo hắn.
Quả thực không phải ai cũng hào phóng như Locke, Barton muốn mua một bộ lễ phục đắt tiền, còn Swell muốn mua cho mẫu thân mình một bộ đồ ngủ bằng nhung cao cấp từ đế quốc Omor, và tất cả đều được Locke thanh toán trong một cái búng tay.
Hóa ra những con cháu nhà quý tộc không hào nhoáng như vẻ ngoài của họ.
Khi cả ba chen được vào trong chỗ đông đúc mới phát hiện ra đây là một cửa hàng trang sức mới khai trương, xung quanh đó không phải là những phu nhân ăn mặc lộng lẫy thì đều là những thân sĩ nho nhã.
- Đi thôi, chúng ta đổi địa điểm.
Swell nhỏ giọng nói, nơi này không phải chốn bọn hắn có thể chi trả.
- Ta cũng thấy thế.
Barton gật đầu đồng tình. Hắn nhìn thấy một người quen, là một vị Tử tước nào đó đến từ phía nam tỉnh Del. Người đó đang nắm tay phu nhân mình, cười nói vui vẻ với những người xung quanh.
Những nơi như này chỉ có cấp bậc như Lãnh chúa Kedozi thì may ra còn đủ tư cách tới, còn bọn hắn thì… thôi hẹn dịp khác.
- Sao phải đi? Vào nhìn ngó không được à?
Locke nói rồi quả quyết đi vào trước, Swell cùng Barton cười khổ đành phải đi theo.
Locke còn muốn mua thêm đồ, hắn chưa mua món đồ trang sức nào cho mẫu thân và tỷ tỷ, trước đó chỉ mang về hai chiếc nhẫn bạc, cho nên hắn luôn cảm thấy chưa đủ.
Trong trang bị không gian của Grace và Christine còn rất nhiều đồ tốt, nhưng những thứ đó rõ ràng mang đậm phong vị thủ công và phong cách của Charlie, trực tiếp dùng nó có thể sẽ gây ra phiền toái không cần thiết.
Cửa hàng trang sức này mặc dù mới mở, nhưng chủ nhân của nó hẳn là rất có thế lực, trên đường phố náo nhiệt như vậy, diện tích của cửa hàng trang sức hẳn là rất khoa trương, gấp những ba lần các cửa hàng khác, thậm chí những thị nữ và nhân viên cửa hàng đều mặc đồng phục đồng nhất chỉnh tề, gọn gàng sạch sẽ, vừa nhìn đã thấy đẳng cấp khác hẳn.
- Ba vị tới thăm, có cần giúp đỡ gì không?
Một nhân viên bán hàng khuôn mặt non choẹt tiến lên niềm nở hỏi.
Nhìn từ vẻ bề ngoài, ba người Locke mặc dù trông không sang trọng như những khách hàng khác trong cửa hàng, nhưng bọn họ mặc lễ phục và đi ủng, chí ít cũng cho người ta cảm giác không phải là thường dân.
- Ta cần hai chiếc vòng cổ cho mẫu thân và tỷ tỷ của mình.
Locke thẳng thắn nói.
Nhân viên mặt non choẹt lập tức đáp:
- Mời mấy vị đi theo ta!
Nó rồi hắn dẫn bọn Locke đến phòng bên cạnh, mặc dù ở đây cũng có bày đủ thứ châu báu, nhưng chúng có vẻ kém hơn so với những món ở sảnh ngoài.
Mỗi khi cửa hàng trang sức này hoàn thành xong một đơn hàng, nhân viên bán hàng và người tiếp đón sẽ được hoa hồng hậu hĩnh, không phải nhân viên mặt non choẹt rỗi việc quá làm chuyện thừa, mà là hắn đã ngầm đánh giá sức mua của Locke.
Không lâu sau, ba hộp trang sức được đặt ngay ngắn trước mặt Locke, mở ra nhìn liền thấy một chiếc vòng cổ bằng đá quý màu vàng, một chiếc vòng cổ bằng phỉ thúy lục bảo màu xanh lá cây và một chiếc vòng cổ bằng đá giọt nước màu xanh lam. Tất cả đều vô cùng tinh xảo và hút mắt.
- Ta nghĩ rằng mẫu thân của ngài có thể phù hợp với sợi dây chuyền phỉ thúy lục bảo màu xanh lá cây này, còn chiếc vòng cổ bằng đá quý màu vàng cho tỷ tỷ của ngài, ngài thấy sao?
Nhân viên bán hàng gợi ý.
Locke cẩn thận quan sát ba sợi dây chuyền, vẻ mặt cổ quái hỏi:
- Ba sợi dây chuyền này cộng lại bao nhiêu?
- Giá đẹp về tay, tổng cộng 78 đồng Diller vàng.
Nhân viên bán hàng niềm nở.
Thấy Locke hồi lâu không lên tiếng, nhân viên bán hàng đoán già đoán non, có thể Locke cho rằng đắt quá, bèn giải thích nói:
- Đây đều là những món châu báu chân quý được khai quật từ cung điện Charlie, giá cả rất hợp lý.
Giá cả có hợp lý không? Locke không biết, hắn chỉ biết trong trang bị không gian của Christine có nhiều những thứ như vậy, nếu như ba món có thể bán được 78 Diller vàng, Locke hẳn có thể lập tức trở thành thổ hào đếm tiền phát ốm thì thôi.
Người bán hàng kia tựa hồ còn muốn tiếp tục giới thiệu thêm món đồ trang sức trong tay, nhưng bị Locke trực tiếp cắt ngang.
- Xin lỗi, ta không mua nữa!
Nói xong liền xoay người rời đi, để lại người bán hàng vẻ mặt thất thần.
Chẳng ngờ tới lúc ra ngoài lại gặp được người quen, Locke vốn muốn giả bộ không thấy, bởi vì Angelina dặn hắn nên hạn chế tiếp xúc với người này, nhưng xem ra thân người hắn bành trướng quá, Locke đã cố gắng hết sức vòng qua mà vẫn đụng phải “cái cột” trước mặt.
- Ngươi không có mắt sao!
Một gã trông giống như người hầu nhảy vọt ra ngoài, chỉ tay vào mặt Locke mạnh miệng mắng nhiếc. Chất giọng tuy không quá vang, nhưng vừa đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.
Tử tước Meyerson hôm nay tâm tình rất tốt, bởi vì cửa hàng trang sức của hắn đã khai trương, vô số chiến lợi phẩm từ tiền tuyến mang về có thể thông qua cửa hàng nhỏ này biến thành đồng Diller yêu thích của hắn.
Vừa rồi có người vô tình va phải hắn, dù sao cũng không phải cố ý, Tử tước Meyerson thoạt đầu cũng muốn bỏ qua, nào ngờ tay sai vặt của hắn lại nhanh nhảu nhảy ra, hận không thể đánh cho tên có mắt không tròng kia một trận, cho nên Meyerson đành miễn cưỡng liếc mắt sang xem là ai đụng trúng mình.
Ấy thế mà chỉ mới thoáng nhìn qua, đôi mắt của Tử tước Meyerson trong nháy mắt từ kích thước bằng hạt gạo biến thành chuông đồng lớn.
“Chát!”
Một tiếng tát vang dội cả một vùng bất ngờ vang lên, chiều cao cùng vóc người gã tùy tùng không bằng một phần tư trọng lượng thân thể Tử tước Meyerson, nhận lấy cũ tát bất ngờ khiến hắn bay lên không trung xoay mấy vòng, rơi xuống đất đánh “bịch” một cái.
- Ngươi không có mắt sao!
Tử tước Meyerson nói lại câu y hệt mà tên tay sai ban nãy vừa lớn tiếng mắng Locke đại nhân.
- Đây là Kỵ sĩ Locke!
Hắn vừa gào lên vừa chỉ vào Locke, tựa hồ muốn để cho tất cả nhân viên trong cửa hàng mở mắt nhìn cho rõ mặt của “khách quý”.
- Locke lão đệ, thực xin lỗi quá, ngươi tới chỗ của ta mới vinh hạnh làm sao, thế mà lại gặp phải tên người hầu không biết cao thấp như vậy, lát nữa ra sẽ xử lý hắn!
Tử tước Meyerson chạy tới, nắm chặt tay Locke bắt đầu một chầu thăm hỏi ân cần.
Locke dùng sức rút tay ra khỏi bàn tay mập mạp của Tử tước Myerson, bình tĩnh đáp lại:
- Không sao đâu.
Myerson cho rằng Locke vẫn còn không vui, đôi mắt nhỏ lập tức trừng lớn, xoay người nhấc chân phải nặng hơn cột đình nhiều lần giẫm xuống thật mạnh, khiến cho tên tay sai đau đớn kêu oai oái. Tội nghiệp quá, chí ít cũng phải gãy ba chiếc xương sườn, Locke nhìn qua đoán luôn bệnh trạng.
- Thôi không có gì to tát đâu, tha cho hắn đi.
Locke nói, đã nhiều năm nay không có ai dám lớn tiếng nạt nộ hắn, Locke chỉ có thể nói tiểu tử này bị đánh một trận vậy cũng đáng lắm.
- Được, Locke lão đệ nói sao thì làm vậy.
Myerson nói rồi vui vẻ xoay người lại, kéo Locke đi trở về cửa hàng.
- Ngươi tới cửa hàng của lão ca, ta không thể để cho ngươi trở về tay không như vậy.
Xung quanh có không ít người xem náo nhiệt, không ai đoán được kết cục sẽ như thế này.
- Tên tiểu tử đó là ai?
Một vị Tử tước không khỏi tò mò hỏi một quý tộc quen mặt khác bên cạnh.
- Chẳng biết nữa, ở vương đô làm gì có người như vậy.
Trả lời hắn cũng là một vị Tử tước.
- Nhưng có thể được Myerson khách khí đối đãi như vậy, nhất định phải có lai lịch thâm sâu!
- Lát nữa điều tra xem.
- Ừm!
Mặc dù Myerson cũng là một Tử tước, nhưng thế lực và nội tình gia tộc ở vương đô cũng được xếp hạng trong năm người đứng đầu, không thể so sánh với các Tử tước bình thường khác.
Hơn nữa, trong gia tộc bọn họ có hai vị Bá tước quyền thế hiện đang phục vụ trong triều, một người phụ trách nội chính, một người phụ trách quân sự, mà lại gia nghiệp kinh doanh trải rộng khắp ngành nghề giải trí trong vương đô, không hề thiếu tiền, chẳng khác gì mặt trời ban trưa, một môn phiệt hiển hách.
Trong phòng riêng.
- Lão đệ, ngươi tới nơi này là muốn mua cái gì, lão ca sẽ chọn cho ngươi cái tốt nhất!
Tử tước Myerson vỗ vỗ cái bụng mập mạp đang đầy mỡ núng nính của mình, rất hào sảng hứa hẹn.
- Ta vốn định mua hai chiếc vòng cổ, nhưng giờ không cần nữa.
Locke nói.
- Sao lại không cần nữa?! Ngươi đã tới chỗ ta không thể tay không trở về, ta sẽ gọi người mang tới hàng hóa chính hiệu trong vương cung Charlie tới cho ngươi xem!
Tử tước Myerson nói rồi kéo tay không cho Locke đi.
Có người dâng châu báu đến trước mặt mà không nhận là ngu ngốc nhất, thôi thì dù sao người ta cũng là van xin nài nỉ lấy, Locke cũng không nhận thật không phải phép.
Không lâu sau, hai nha hoàn xinh đẹp bưng hai cái đĩa đi vào phòng riêng, mở tấm lụa đỏ trên đĩa ra, trên đó đựng hơn mười sợi dây chuyền tinh xảo.
- Ừm, để ta chọn một chút.
Locke xoa cằm bắt đầu liếc mắt đánh giá.
- Chọn cái gì!
Tử tước Meyerson nhanh nhẹn đưa tay gom hết tất cả dây chuyền nhét vào trong ngực Locke, rất có khí thế phân vàng phát bạc trong quân doanh.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận