Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 590: Vị Diện Thâm Lam Ngục Hỏa (8)

Chương 590: Vị Diện Thâm Lam Ngục Hỏa (8)
Đây là một khu rừng rậm sâu thẳm nằm ở biên giới phía Tây Bắc Từ Huyền sơn mạch, thảm thực vật khô héo và rừng núi tĩnh lặng đã tạo nên khung cảnh hiện tại.
Như thường lệ, Locke phóng ra một vòng sóng tinh thần lực dò xét để tuần tra ở đây nhưng sóng tinh thần lực dò xét còn chưa kịp phản xạ trở lại thì hắn đã nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Chỗ này có thể xảy ra chuyện gì chứ? Mới đầu Locke còn tò mò về mọi thứ trong khu rừng rậm ở vị diện khác này nhưng sau khi tuần tra được nửa ngày thì hắn nhận ra cũng chẳng có gì đặc biệt.
Điều hắn muốn bây giờ là nhanh chóng tuần tra xong rồi trở về tu luyện đấu khí một lúc hoặc là ngủ một giấc.
Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Kỵ Sĩ đóng giữ nhiệm kỳ trước lại hưng phấn như vậy khi thấy hắn đến nhậm chức, nơi này thật sự không thích hợp cho người ở, quá chán, ngay cả một người có chung tiếng nói cũng không có.
Nhưng Locke vừa bước một bước thì thân thể hắn dừng lại bởi hắn phát hiện có động tĩnh gì đó cách hắn hai ngàn mét, khí tức quen thuộc như vậy thì hẳn là Kỵ Sĩ hoặc Ma Pháp Sư ở Tây Phương Tam Đảo.
Dù sao thì khu vực này cũng là khu vực đóng giữ của hắn nên sau khi suy nghĩ một hồi, Locke quyết định đi qua xem một chút.
Phía trước dao động năng lượng khá ổn định nên hẳn là không phải đang chiến đấu, hắn chậm rãi bay tới, khoảng cách càng gần thì mùi máu tươi ngày càng nồng nặc, Locke kìm nén sự tò mò của mình rồi cũng đến nơi.
Chỉ thấy trên mặt đất bằng phẳng có một sinh vật hình người màu xanh đậm cao năm mét đang thống khổ nằm trên mặt đất giãy giụa.
Trạng thái của sinh vật hình người này rất kỳ lạ, nó chỉ có nửa người trên còn phần eo trở xuống thì hoàn toàn biến mất trong không trung, có vô số những sợi thịt xanh mọc ra từ thắt lưng nó và những dòng máu xanh lam cũng phun trào từ phần thắt lưng bị gãy của nó.
Mùi máu xung quanh đây nồng nặc như vậy là do dòng máu màu xanh lam kia gây ra.
Người khổng lồ mất đi nửa người nằm ở đó, bởi vì phần eo đau đớn nên nó không ngừng dùng hai cánh tay khổng lồ đập xuống mặt đất khiến mặt đất rung động phát ra tiếng “đùng, đùng”.
- Im lặng!
Theo tiếng chửi rủa phát ra từ bên hông của người khổng lồ màu xanh thì Locke mới phát hiện còn có một người mặc áo choàng đen đứng ở đấy.
Đây là một Ma Pháp Sư Tháp Thánh, dựa theo dao động năng lượng của hắn thì Locke đoán rằng đây là một vị Ma Pháp Sư cấp một.
Mà người khổng lồ màu xanh lam mất đi nửa người trước mặt hắn kia giống như một con trâu đang chờ bị làm thịt bởi nó chỉ có thực lực của một Kỵ Sĩ thực tập cao cấp.
Với tinh thần lực nhạy bén của một Ma Pháp Sư cấp một thì hẳn là hắn đã phát hiện ra sự xuất hiện của Locke nhưng Ma Pháp Sư này lại không để ý đến Locke, dường như hiện tại hắn đang bận rộn gì đó.
Một lỗ kim dày như cánh tay của một đứa bé được cắm vào một cánh tay đang lắc lư của gã khổng lồ màu xanh, sau khi tiêm một liều dược tề vào thì quả nhiên người khổng lồ màu xanh trở nên thành thật hơn nhiều, cường độ lắc lư của cánh tay cũng dần dần nhỏ hơn.
- Hừ, chút đau đớn ấy cũng không chịu được thì sao có thể làm vật thí nghiệm của ta.
Ma Pháp Sư áo bào đen cười lạnh một tiếng sau đó lấy một con dao mổ ra cẩn thẩn cắt một phần huyết nhục trên eo của người khổng lồ xanh.
Một miếng huyết nhục to bằng lòng bàn tay bị hắn cắt bỏ, Ma Pháp Sư áo bào đen mặc kệ vết thương của người khổng lồ xanh vẫn đang rỉ máu liền nóng lòng lấy một thấu kính có bội số lớn ra quan sát.
Điều làm Locke ngạc nhiên là vết thương vừa bị Ma Pháp Sư áo bào đen cắt bỏ của người khổng lồ xanh nhanh chóng khôi phục bình thường và ngừng chảy máu.
Tuy nhiên vết thương lớn hơn ở eo người khổng lồ xanh không có bất kỳ dấu hiệu khôi phục nào mà vẫn không ngừng trào máu.
Cũng đúng, đối với người khổng lồ xanh mà nói thì một cái là vết thương nhỏ không đáng nhắc tới mà một cái khác lại là nỗi thống khổ mất đi nửa thân dưới, chỉ nhìn qua là có thể biết cái nào nặng cái nào nhẹ.
- Chết tiệt.
Lúc này đột nhiên Ma Pháp Sư áo bào đen phẫn nộ gào thét một tiếng.
- Tốc độ tái sinh tế bào chỉ có 1.74%, khả năng chống lại vi khuẩn kí sinh chỉ tăng thêm 3%, sao ngươi không đi chết đi!
Hiển nhiên là Ma Pháp Sư áo bào đen không hài lòng với thí nghiệm nên lại bắt đầu động thủ động cước với vật thí nghiệm trước mắt này.
Ma Pháp Sư không đánh bằng sức mạnh cơ thể mà hắn dùng sức mạnh của tinh thần lực.
Những vết thương có kích thước bằng chiếc chậu rửa mặt lần lượt xuất hiện trên nửa thân thể còn lại của người khổng lồ xanh khiến vết thương ở thắt lưng hắn lại toác ra rộng hơn, người khổng lồ xanh ngày càng trở nên suy yếu dường như sắp không qua khỏi.
- Defoe đại nhân ta nghiên cứu ba năm vậy mà lại nghiên cứu ra một thứ đồ chơi chết tiệt như ngươi! Đi chết đi cho ta!
Ma Pháp Sư áo bào đen càng nghĩ càng khó chịu, sắc mặt cũng ngày càng âm trầm, trong cơn xúc động hắn có ý nghĩ giết chết người khổng lồ xanh này.
Một mũi tên năng lượng màu đen hình thành trong tay Ma Pháp Sư, đây là một đạo ma pháp cấp một mạnh mẽ nhất, đầu mũi tên năng lượng chĩa thẳng vào đầu của người khổng lồ xanh.
Có lẽ là cảm nhận được thời khắc cuối cùng của sinh mệnh nên trong tích tắc người khổng lồ xanh suy yếu hồi quang phản chiếu trong mấy giây, do mất quá nhiều máu và bị tiêm thuốc mê nồng độ cao nên nó không còn sức lực để phản kháng. Người khổng lồ xanh nhớ lại ký ức khi được nằm trong vòng tay ấm áp của mụ mụ thuở bé rồi cất lên tiếng khóc bi ai trước khi Ma Pháp Sư áo bào đen bắn ra mũi tên năng lượng.
Đây là một đứa bé! Locke không ngờ rằng người khổng lồ màu xanh đậm cao năm mét mất đi nửa người này lại chỉ có dao động tinh thần lực của một hài tử mười mấy tuổi.
Tiếng khóc của người khổng lồ khiến khí tức ẩn giấu của Locke rung động, lúc này Ma Pháp Sư áo bào đen mới nhớ ra có người đã nhìn chằm chằm hắn hồi lâu.
- Ai!
Ma Pháp Sư áo bào đen xoay chuyển mũi tên năng lượng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vị trí của Locke.
Hắn đã sớm phát hiện người ở đó chỉ là một Kỵ Sĩ, nếu không thì khi Locke vừa đến đây hắn đã chào hỏi Locke bằng một mũi tên hắc ám thay vì để Locke xem kịch lâu như vậy.
Ma Pháp Sư áo bào đen không lập tức ra tay chính là ra tín hiệu cho Locke rằng hắn không muốn đánh nhau, tức là không muốn gây ra những phiền toái không đáng có.
- Xin chào đại sư, ta là Locke, một Kỵ Sĩ tuần tra gần đây, xin hỏi tục danh của đại sư là gì?
Locke cung kính và lễ phép chào hỏi như tất cả các Kỵ Sĩ khi gặp được Ma Pháp Sư cùng cấp khác.
- Defoe!
Ma Pháp Sư áo bào đen vừa làm thí nghiệm thất bại nên không có tâm trạng nói nhảm với Locke.
Khi biết Locke là Kỵ Sĩ tuần tra phụ cận thì hắn cũng không hề nghi ngờ, chỉ là có chút khó chịu khi bị Locke quấy rầy.
Vị Ma Pháp Sư này cũng không thích nói chuyện với người lạ, tính cách giống y hệt với hầu hết các vị Ma Pháp Sư khác mà Locke nhận biết. Sau khi hai người giới thiệu danh xưng xong thì Ma Pháp Sư Defoe cũng bớt cảnh giác và bắt đầu dọn dẹp trang bị thí nghiệm trước mặt hắn.
Từ đầu đến cuối Locke cũng duy trì một khoảng cách an toàn nhất định với vị Ma Pháp Sư này vì sợ làm hắn phản cảm.
Vị Ma Pháp Sư Defoe này cũng không tầm thường, Locke đoán rằng hắn đã tiến hành thí nghiệm ma pháp ở trong vùng rừng sâu núi thẳm này ít nhất một tuần, quả thực là một kẻ điên cuồng thí nghiệm.
Các dụng cụ thí nghiệm được thu dọn nhanh chóng, đối với các Ma Pháp Sư thì bộ dụng cụ thí nghiệm là vật phẩm trân quý nhất ngoại trừ ma pháp trượng và ma pháp bào. Mọi người đều hiểu rõ đạo lí không nên để lộ của cải ra bên ngoài và hiển nhiên Defoe đại sư này là một tay già đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận