Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 146: Sự Thay Đổi Của Lãnh Địa Kedozi

Chương 146: Sự Thay Đổi Của Lãnh Địa Kedozi
Chỉ có Lãnh chúa Kedozi, có được một cây đại thụ như Hầu tước Sandrew chống lưng, mới có thể chèo chống được cả một đội kỵ binh, nhiều Tử tước muốn cũng không đủ khả năng hình thành đội kỵ binh hùng hậu như hắn, nếu có cũng chỉ là quy mô nhỏ lác đác vài mống.
- Thôi không sao, ta tìm người chăm sóc nó, không chết được đâu.
Locke ở bên tách hai người đang tranh cãi nhau ra.
- Không phải bồi thường chứ?
Lão Locke khẽ khom người, kéo Locke qua một bên, thấp giọng hỏi.
- Không đâu!
Locke cười nói, con ngựa này chỉ là bị đau bụng, cũng không có bị trọng thương gì, Locke có thể hoàn toàn không cần tìm người đến chuyên môn chăm sóc, nói không chừng chỉ cần qua nửa này đến chiều tối liền có thể khôi phục lại bình thường.
Mỗi một con chiến mã (ngựa chiến) sống sót trên chiến trường đều có sức sống cực kỳ mạnh mẽ, và con ngựa của Locke có thể nói là con tốt nhất trong số chúng.
Không có ngựa không thể đi lên thị trấn, Locke cũng ngại không muốn đi nữa, dù sao nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, thôi thì ở lại thôn chờ đám Hans quay trở về.
Mãi cho đến tận chiều, Hans và Kane cùng một nhóm binh sĩ ở Phong Diệp thôn mới trở về.
- Tình hình thế nào? Nhóm Yorkshire đại thúc cũng trở lại thị trấn rồi sao?
Locke hỏi.
- Họ về hết rồi!
Hans trả lời.
Kane ở một bên hét lớn:
- Nhóm đối thủ này thật là quá rác rưởi, ta còn chưa ra tay nghiêm túc đã nằm bẹp dí dưới đất rồi.
- Đúng đấy, cái tên gì mà “Cự Thạch huynh đệ”, nghe cứ nghĩ là oai hùm lắm, ai ngờ bị ca ca của ta một tay bóp chết
Hank có lẽ đi theo Kane lâu ngày, ngay cả giọng điệu phán xét cũng rất giống.
- Còn ngươi thì sao, ngươi có hạ được tên nào không?
Locke nghe thấy gia hỏa kia khoác lác bèn thấy buồn cười, quay sang hỏi Hank.
Hank lúc này bỗng trở nên thẹn thùng, xoắn xuýt hồi lâu mới đáp:
- Không, trước khi đến phiên ta làm, ca ca của ta cùng những người khác đã đánh gục những tên đạo tặc kia rồi.
- Hahaha…
Câu trả lời nửa thật nửa đùa của hắn chọc cho mọi người xung quanh phải bật cười.
Nhưng Hank cũng không phải hoàn toàn là do lười biếng, trong câu trả lời cũng có vài phần là sự thật, không phải không đến lượt hắn ra tay, mà bởi vì hắn không được phép ra tay.
Hans vẫn luôn bảo bọc đệ đệ của mình, Hank mới nhập ngũ mấy tháng, thậm chí còn chưa từng tham gia chiến đấu nghiêm túc, Hans làm sao có thể để cho hắn mạo hiểm.
Mặt khác, Hank cũng không dám xông lên liều mạng, người này ngoại trừ được cái mồm miệng đỡ tay chân, còn có một khuyết điểm là nhát gan.
Tuy nhiên, trở thành một lính trinh sát không đòi hỏi lớn gan lớn mật, gia hỏa Hank tuy không phải là một người có tố chất, nhưng kane không chê mà vẫn dìu dắt hắn tận tâm.
Trong chiến dịch này, những binh sĩ ở thị trấn khai thác mỏ không bị tổn thất gì, nhưng vẫn có khoảng hơn chục binh sĩ bị thương nhẹ do chủ quan khinh địch.
Mới bị thương nhẹ như vậy, những thường dân ở thị trấn khai thác mỏ chưa từng thấy “đại bi kịch” đều cảm thấy đau đớn hộ, trong khi đó những cựu binh trên người chằng chịt vết sẹo lại chẳng coi đấy là vết thương.
Ba nhóm đạo tặc này là ba nhóm lớn nhất gần thị trấn khai thác mỏ, chỉ trong một ngày rưỡi đã bị những người lính trở về quét sạch, điều này khiến những nhóm đạo tặc lớn nhỏ còn lại đều phải cảnh giác.
Một số tên cầm đầu thức thời đã lặng lẽ chuyển huynh đệ của mình đến các lãnh thổ quý tộc khác kiếm cơm.
Hiện tại, các quý tộc địa phương ở tỉnh Del, chỉ có chủ lực quân đội của Lãnh chúa Kedozi là trở lại, quân còn lại của các quý tộc kia vẫn đang dọc ngang tứ phía trấn áp các cuộc nổi dậy ở Charlie.
Sau khi rời khỏi lãnh địa Kedozi, không thiếu nơi để bọn chúng tùy ý tiêu sái, chỉ cần xây dựng lại địa bàn từ đầu mà thôi.
Còn một số đạo tặc không mấy thông minh muốn đối đầu với đám binh sĩ của Lãnh chúa Kedozi, đều nhận về kết cục bi thảm.
Liên tiếp trong một tuần, Locke gần như dành một nửa thời gian trên lưng ngựa, những người lính ở thị trấn khai thác mỏ dường như đang quay trở lại những ngày họ tác chiến ở Charlie, mỗi ngày đều có vài sinh mạng mong manh ngã xuống dưới lưỡi kiếm của họ.
Cầm một thanh trường kiếm màu vàng tươi, chém xuống thủ cập của tên đạo tặc cuối cùng, Locke tra thanh trường kiếm đẫm máu trở về vỏ của nó, động tác vô cùng dứt khoát nhưng không kém phần nhẹ nhàng.
Đây là một nhóm thổ phỉ sơn tặc tụ tập trên một ngọn núi giữa thị trấn khai thác mỏ và thị trấn Lạc Hà, đồng thời cũng là nhóm thổ phỉ xa nhất trong phạm vi ngoài rìa thị trấn khai thác mỏ.
Một tuần này, những binh sĩ ở thị trấn khai thác mỏ gần như đã “thanh lọc” khu vực xung quanh trấn bằng máu, vô số tên đạo tặc hoành hành ở đây trong vài năm chiến tranh loạn lạc đã bị những binh sĩ chính quy đánh hạ từng tên một, ngoại trừ những tên đánh hơi thấy hướng gió không đúng, trước mắt chỉ còn lại mấy con cá lọt lưới núp trong bóng tối run bần bật.
Đây cũng là mục tiêu cuối cùng.
- Đi thôi!
Locke phất tay nói.
Các kỵ binh nhanh chóng leo lên ngựa, mang theo túi chiến lợi phẩm đi theo Locke, rút quân về thị trấn khai thác mỏ.
Lão Billy chưa bao giờ cảm thấy không khí mình đang hít thở trong lành như lúc này, những thế lực đen tối vẫn luôn đè nén dân thường ở thị trấn khai thác mỏ đã bị quét sạch sẽ trong vòng một tuần.
Hơn nữa, những binh sĩ không chỉ mang chiến thắng cùng sự an toàn bình yên về lại cho thị trấn, mà còn thu về đại lượng tài phú.
Là trấn trường nên thân thích của lão Billy cũng được thơm lây, trên thị trấn cũng mở vài cửa hàng to nhỏ.
Mấy năm trước bởi vì chiến tranh cướp đi một lượng lớn nhân công, người dân ăn còn không đủ, nên mức chi tiêu rất thấp, những cửa hàng này chỉ có thể đảm bảo không lỗ vốn là tốt lắm rồi, nhưng bây giờ, đặc biệt là trong tuần này, những thương nhân đó đã kiếm được nhiều tiền đến chóng mặt.
Người dân thị trấn khai thác mỏ và thôn dân trực thuộc của trấn, tính toán đâu ra đấy cũng có 2.000 người, ấy thế mà chỉ 2.000 người này đã phải cung cấp tiền “nuôi báo cô” gần 300 tên đạo tặc trong mấy năm liền.
Nhìn thấy những tài phú mà đám đạo tặc này tích lũy được, những người lính vừa mới phát tài ở Charlie còn chẳng thèm nhìn tới, nhưng người dân thị trấn ở thị trấn khai thác mỏ thì khác, họ bị lóa mắt bởi đống Diller đồng lấp lánh chất đống kia.
Đúng vậy, là Diller đồng, đây hiện giờ là loại tiền tệ chính được lưu thông ở thị trấn nhỏ bé này.
Còn về Diller bạc, nếu cầm tiền mệnh giá này đến cửa hàng để mua đồ, người bán rất có thể sẽ gặp khó khăn trong việc tìm tiền lẻ thối lại.
Locke không quan tâm đến số chiến lợi phẩm kia, đổi Diller đồng thành Diller bạc hắn cũng không hứng thú lắm.
Chiến dịch tiêu diệt thổ phỉ diễn ra trong vòng một tuần liên tiếp tại lãnh địa Kedozi, điều này thực sự gây chấn động không hề nhẹ đối với các băng nhóm đạo tặc đã cố thủ trong lãnh thổ nhiều năm.
Không chỉ riêng thị trấn khai thác mỏ, mà những thị trấn như Lạc Cơ trấn, Phong Thu trấn, Lạc Hà trấn cũng đang bùng nổ, những binh sĩ của lãnh địa Kedozi từ tiền tuyến về, đã dạy cho những tên cường đạo chỉ biết ức hiếp và bắt nạt thường dân này một bài học sống động.
Lấy một số thị trấn và làng mạc thuộc thẩm quyền của họ là điểm trung tâm, tỏa ra hai trăm dặm, giờ đây cơ hồ không còn nhìn thấy một hang ổ cường đạo nào.
Chỉ ở một số vùng tương đối xa ngoài lãnh địa, vẫn còn lác đác vài tên đạo tặc.
Khí thế lãnh địa Kedozi chấn động, chỉ qua một đêm mọi nhà đều mở cửa, không còn lo lắng gì.
Dân thường ở các lãnh thổ khác nhìn thấy thế, có kẻ chịu ấm ức lâu không chịu nổi, đã len lén chạy tới lãnh địa Kedozi định cư, Lãnh chúa tất nhiên là nồng nhiệt hoan nghênh, mỗi dân thường chạy tới đây lánh nạn đều được bố trí hộ khẩu đàng hoàng.
Cuộc chiến tranh kéo dài 5 năm không chỉ dẫn đến lực lượng lao động trung niên và trẻ tuổi ở lãnh địa Kedozi giảm xuống, mà toàn vương quốc cũng chịu tổn thất lớn, lúc này người chính là cốt lõi, càng nhiều người thì lãnh địa càng phồn vinh.
Để không khiến lãnh địa Kedozi đang chuẩn bị bành trướng thành lãnh thổ của Tử tước, lâm vào tình huống khó xử đất nhiều người ít, Lãnh chúa Kedozi đã vung cuốc hung hăng đào thật mạnh vào các ngóc ngách vách tường của các quý tộc bên cạnh.
Trên thực tế, Lãnh chúa Kedozi ra lệnh trấn áp những tên thổ phỉ không chỉ vì sự ổn định của lãnh thổ, mà trên hết còn có một ý tưởng khác, đó là đánh đuổi những tên đạo tặc đang gây rắc rối sang lãnh địa của các quý tộc khác.
Những người dân sống dưới sự cai trị của các quý tộc khác thấy được lãnh địa Kedozi ổn định và thịnh vượng, còn nơi họ ở lại mịt mù khói lửa và thỉnh thoảng còn tồn tại nguy hiểm tính mạng. Chỉ cần là người đó biết suy tính, chắc chắn nên quyết định lựa chọn làm thế nào.
Trong tháng tiếp theo, có một làn sóng di cư đến từ lãnh thổ quý tộc khác đổ vào lãnh địa Kedozi.
Thậm chí, đứng trước nguy cơ bị lãnh chúa giam cầm hoặc treo cổ, nhiều thường dân vẫn tìm đến lãnh địa Kedozi để tận hưởng cuộc sống yên tĩnh.
Chỉ trong một thời gian, toàn bộ lãnh địa như được thay áo mới, tầm nhìn Locke không cao như thế, cũng không muốn quan tâm nhiều. Hắn gần đây bề bộn “công việc”, mà còn bận cái gì ngoài bận uống rượu mừng cơ chứ.
Trước khi những người lính trở lại thị trấn khai thác mỏ, tỷ lệ nam nữ ở độ tuổi trẻ trung là 1:5, bởi vì hầu hết tất cả nam tráng và trung niên đều gia nhập quân đội.
Bây giờ binh sĩ đều đã trở về, tỷ lệ nam nữ đúng tuổi đã thay đổi thành 1:3.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận