Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 99: Angelina Tới Chơi

Chương 99: Angelina Tới Chơi
Ba ngày trước khi vào năm mới, một người mà Locke không ngờ được tới tìm hắn.
-Công chúa Angelina, là ngươi sao?
Locke nhìn nữ tử hoa lệ mặt mày tỏa sáng, mái tóc dài vàng óng mỹ lệ trước mặt,biểu lộ không thể tin nổi rồi hỏi. Lúc đầu trong lời nói của hắn sẽ không thêm hai chữ “công chúa”. Nhưng hiện tại hắn có thể cảm giác được một áp bách vô hình chung quanh, vội vàng bổ sung.
Angelina không có quá nhiều biểu lộ.
-Các ngươi lui xuống trước đi. Ta có lời muốn nói với kỵ sĩ Locke.
Angelina nghiêng đầu, nói với chung quanh.
Rõ ràng bốn phía vốn trống trải, lại truyền đến một loạt tiếng bước chân dần dần xa, cỗ áp bách Locke cảm nhận được kia cũng theo đó nhạt dần.
Sau khi không còn động tĩnh nào, khuôn mặt của Angelina mới buông lỏng, đôi mắt xinh đẹp nhìn Locke, một bầu không khí lạ lùng phát ra từ hai người.
Đây là doanh trướng của Locke, lúc này Locke và Angelina đang cùng ngồi trên giường nói chuyện phiếm. Lều vải phân phối cho trung đội trưởng như Locke rất đơn giảm, dù là doanh trướng riêng, nhưng ngoài một cái giường, một cái bàn, thì không có đồ dùng gì khác, hai người chỉ có thể ngồi bên giường.
Cũng may Angelina và Locke cũng từng thân mật hơn như vậy, loại hành vi cùng khác giới ngồi trên giường, ngoài việc đỏ mặt, Angelina không có bất kỳ gì khác.
-Sao ngươi lại tới tìm ta?
Locke hiếu kỳ nói, Angelina là công chúa cao quý, mọi cử động đều được bảo hộ nghiêm ngặt, lúc đầu hắn nghĩ, khi gặp lại Angelina cũng có thể là lúc kết thúc chiến tranh.
-Lâu rồi không gặp, không thể tới thăm một chút sao?
Angelina liếc Locke, nàng vẻn vẹn chỉ mới 16 tuổi, giờ chính là độ tuổi thiếu nữ, nửa tháng không gặp Locke, Angelina cũng có chút không tự nhiên.
Angelina hoạt bát trả lời, để Locke cảm nhận được chút ấm áp, hai người vì lâu ngày không gặp cùng với địa vị cách xa nên cũng có cảm giác xa cách.
-Đã xãy ra chuyện gì?
Locke nhíu mày hỏi. Hắn nói đến chính là những người đi theo kia, mặc dù không nhìn thấy họ ẩn giấu nơi nào.
Nói đến đây, Angelina buồn bực thở dài.
-Đây là ám vệ mà phụ vương phái tới tìm ta.
Locke dù chưa nghe qua “ám vệ” là gì, nhưng theo ý tứ thì cũng không khó đoán mấy.
Bọn ám vệ này cũng không may, được phái đi tìm Angelina từ hai tháng trước, nhưng đuổi theo đến biên cảnh Charles cũng không kịp bộ pháp của công chúa, sau đó khoảng thời gian Angelina được bảo hộ tiến vào Murphy sâm lâm, bọn hắn hoàn toàn mất dấu Angelina.
Cho đến khi Angelina bị Huyết Hồng tập kích, sau khi gặp bọn Locke, tung tích Angelina mới bị truyền về.
Locke không hề biết khoảng thời gian hắn cùng Angelina sinh hoạt tại Bạch Linh sơn mạch kia, cách vách núi bọn họ rơi xuống không xa, có ba ám vệ đang tìm kiếm “thi thể” hai người bọn họ.
Về sau, Angelina và Locke trở về an toàn, bọn ám vệ này là được vương tử Kensel sắp xếp đến bên cạnh Angelina để bảo vệ nàng.
Sau đó Locke cùng Angelina trò chuyện việc nhà, phần lớn là Locke nói, Angelina nghe. Xem ra nàng rất hứng thú với sinh hoạt thường ngày của Locke.
Angelina cũng kể không ít chuyện diễn ra gần nhất với nàng, gì mà yến hội giữa các quý tộc, Locke không hứng thú, Angelina như biết điều này, nàng đều nói đến những chuyện khác, như động tĩnh mới nhất của cấp trên, mệnh lệnh do vương tử Kensel là ca ca nàng ban bố, ngoài ra, còn có một số chuyện nữ nhi thường ngày.
Locke ngược lại càng thích nghe những thứ này, quyết định của cấp trên là cùng một nhịp thở đối với sinh mệnh của những binh sĩ dưới chót, Locke rất cẩn thận với những thông tin của Angelina đưa ra.
-Hiện tại ta là một trong những người phụ trách đội ma pháp sư của Faustin.
Angelina như hiến vật quý cho Locke.
Locke vẫn đang tiêu hóa câu nói trên của Angelina, vương tử Kensel quyết định sau năm mới sẽ hạ thủ với thành phố Audi, câu nói này vừa nghe sẽ nghe không rõ. Sau khi phản ứng lại, Locke kinh ngạc nhìn Angelina.
Angelina tựa hồ rất kiêu ngạo với biểu lộ của Locke, tự hào nói.
-Về sau ta sẽ bảo vệ người.
Locke luôn rất hiếu kỳ với ma pháp sư, đương nhiên cũng có nhiều kính sợ. Trên chiến trường tán ra một lần ma pháp liền là một mảng tử thương, Locke khắc sâu ấn tượng với cái này.
Angelina hiện tại có thân phận phụ trách trong đội ma pháp sư, quân hàm gần với binh đoàn trưởng, nói bảo vệ cho Locke cũng không có gì là điên khùng.
Dưới tay Angelina có mấy chục tên ma pháp sư, nàng tự nhiên có một cỗ khí thế tự do phóng khoáng, nhưng lập tức nghĩ đến việc không phải hắn bảo hộ người ta, mà là người khác bảo hộ hắn liền muốn đội quần lên mặt. Hiện tại bên cạnh nàng ít nhất có hai ma pháp học đồ trung cấp trở lên bảo vệ nàng.
Angelina cũng phát hiện Locke đã lên được kỵ sĩ thực tập, nàng không để ý nhưng dáng vẻ nói lên tất cả. Angelina không thể ở lại nơi này lâu, một công chúa ở lại doanh trướng của một sĩ quan bình thường quá lâu sẽ khiến nhiều đàm tiếu, nhất là trong quý tộc vốn có không ít chuyện bẩn thỉu.
Đến giờ trưa, Angelina rời đi. Cỗ uy hiếp chung quanh Locke cũng theo đó tiêu tán, Locke biết người bảo hộ nàng cũng đã đi, may thay hai người chỉ nói chuyện phiếm trong doanh trướng mà không làm chuyện gì quá hạn. Đương nhiên không có chuyện nghe lén. Angelina dù sao cũng là công chúa, những người bảo hộ nàng cũng không dám phạm thượng.
Nếu bọn họ nghe lén, Locke có lẽ đã thảm rồi. Angelina trong lúc này nói chuyện với Locke rất thân mật, người sáng suốt một chút đều có thể nhìn ra quan hệ của hai người.
Nhìn Angelina rời đi, Locke cũng thu lại tâm tư tu luyện, thời gian cũng không đủ. Nghĩ đến lúc Angelina rời đi, có bảo hắn thay đổi một bộ giáp cùng bội kiếm khiến hắn có hơi mơ mộng.
Giáp bán thân của hắn hiện tại là nam tước ban thưởng, kiên cố hoa lệ hơn nhiều so với bộ giáp chế thức nhận được từ vị trí trung đội trưởng trước kia, giáp bán thân màu bạc khiến Locke thích thú, mỗi ngày đều mặc trên người cũng không chê mệt mỏi, theo suy nghĩ Locke thì mặc vào cũng coi như rèn luyện.
Về phần bội kiếm là lấy một thanh từ thương nhân Henry, không cần tiền. Theo như kinh nghiệm của Locke, thanh trường kiếm này cũng không tệ, không khác mấy so với thanh trước kia của hắn, độ cứng cùng độ sắc bén đều là thượng thừa.
Nếu muốn thay đổi, ngoại trừ dùng tiền mua thì chỉ còn lại một cách là dùng quân công để đổi.
Đáng tiếc trên tay Locke chỉ có hai tấm kim phiếu, thứ này chỉ có thể đến vương đô đổi tiền, thương đội nam tước nghe xong lại không thu thứ này, vì không xác nhận được thật giả, Locke cũng đành vậy. Hiện tại chỉ có Akano có hai ngàn đồng bạc, vì số lượng tương đối lớn nên đều giữ lại ở chỗ thương nhân Henry.
Henry dù sao cũng là quản sự trong thương đội nam tước, sẽ không cạp mất số tiền của hắn. Khi nào muốn rút ra cũng chỉ cần nói một tiếng.
Nhưng Locke không có ý định dùng số tiền kia, số tiền này hoàn toàn có thể mang về để cải thiện cuộc sống phụ mẫu cùng tỷ tỷ. Hai ngàn đồng bạc, nói nhiều cũng nhiều, nói ít cũng ít, chủ yếu coi bọn họ xài như thế nào, theo phụ mẫu Locke, hơn phân nửa là để cưới vợ cho hắn.
Cuối cùng chính là quân công còn lại của hắn, hơn nữa từ sau khi về lại doanh trại, Locke vẫn chưa kiểm tra quân công của mình, lần trước sau khi vương tử Kensel cùng hầu tước Mammon gặp hắn rồi khích lệ, đến nay vẫn chưa nhận thưởng, hai vị hẳn là không quên công lao của hắn, hẳn là đã chuyển thành quân công cho hắn.
Quân công có thể đổi tiền, có thể đổi trang bị, có thể đổi dược tề, còn có thể đổi quân hàm. Tại quân doanh của Faustin, chỉ cần có quân công là có thể đổi được mọi thứ.
Làm lính hai năm, Locke không thiếu gì hết, mỗi lần đạt được quân công đều đổi thành tiền gửi về cho nhà, về sau kinh lịch nhiều hơn, kiến thức mở mang nên không làm chuyện ngu xuẩn này nữa, quân công cứng hơn nhiều so với tiền, dù năm ngoái lên được binh nhì hay năm nay lên được trung đội trưởng cũng có liên quan đến quân công.
Binh sĩ tầng dưới cùng chỉ có thể dựa vào quân công mà mình không ngừng góp nhặt được, mới có thể tiến lên được. Trong lịch sử vương quốc Faustin, có rất nhiều quý tộc ưu tú, tổ tiên bọn họ có một điểm giống nhau, đó làm đều làm binh sĩ.
Locke đột nhiên vô cùng chờ mong, trong tay hắn hiện có bao nhiên quân công.
Thừa lúc còn sớm, Locke đi một vòng quanh quân doanh, bày ở bốn phía quân doanh là các loại áo giáp và vũ khí khiến mắt hắn sáng rực, hiện tại dù vẫn có chút hào hứng nhưng đã giảm đi nhiều, dù sao hắn cũng không thiếu tiền, quân công cũng không ít, muốn có những thứ này cũng không khó.
Đi tới chỗ chủ quản, một nam tử mũ đen ra đón, hắn chính là chủ quản nơi này, nghe nói là thân thích nào đó của nam tước Kedozi, cũng là tâm phúc của nam tước.
Nam tử hiển nhiên cũng nhận biết Locke, cười tủm tỉm chào hỏi.
-Trung đội trưởng Locke, tới đây cần gì giúp sao?
Thái độ rất nhiệt tình.
-Ta muốn xem thử mình có bao nhiên quân công.
Locke nói thẳng.
Nam tử lộ vẻ kinh ngạc, thấy Locke không phản ứng, lúc này mới giải thích.
-Chẳng lẽ trung đội trưởng ngài không biết sao? Ghi chép quân công của trung đội trưởng trở lên đều tại đoàn hậu cần, chúng ta chỉ ghi chép từ binh nhì trở xuống.
Nhìn Lock vẫn một bộ miên man, nam tử nói tiếp.
-Trung đội trưởng đã là chiến lực cao nhất trong doanh tầng chúng ta, vũ khí và khôi giáp thì mỗi trung đội trưởng đều có hạn mức tương ứng có thể sử dụng, nếu tổn hại sau khi kết thúc chiến đấu có thể miễn phí thay đổi.
Locke vỗ óc, hắn đột nhiên nhớ tới, vì sao lúc hắn tìm Henry nói muốn khôi giáp phổ thông, ánh mắt của hắn nhìn mình rất kỳ quái, rõ ràng trung đội trưởng có thể nhận đồ tại quân doanh của nam tước.
Vũ khí khôi giáp tại quân doanh là gì, đương nhiên là tốt hơn những nơi khác nhiều, đây cũng là sơ sẩy của Yorkshire, hắn quên nói với Locke điểm này, có lẽ hắn cho rằng Locke biết nên mới không nói.
Không hỏi được quân công của mình, ngay sau đó Locke liền đi binh bộ, những áo giáp cùng vũ khí trong quân doanh kia hắn cũng vừa mới nhìn thoáng qua, so với cái Henry cho hắn thì cũng không khá hơn bao nhiêu nên cũng không đổi lại. Nhìn theo chiều hướng này, Henry đối đãi với Locke cũng là thật tâm của một thương nhân. Hắn không nề hà giúp Locke tìm những khôi giáp vũ khí này nếu quy ra tiền mặt cũng khoảng 150 đồng bạc. Locke tham gia quân ngũ bốn năm, quân lương nhận được cộng lại cũng là số lượng như thế.
Dịch: Hong
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận