Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 436: Mùa Vụ Và Kiếm Sắt

Chương 436: Mùa Vụ Và Kiếm Sắt
Mùa xuân lại đến, nông dân khắp nơi Faustain đang bận rộn thu hoạch lương thực được trồng vào mùa thu đông và gieo rắc hạt lúa mạch trên ruộng cho vụ mùa xuân.
Năm ngoái là một năm bội thu, hầu như người dân cả nước đều được ăn tết to.
Đã mười hai năm kể từ khi Charlie sụp đổ, khoảng cách giữa hai nước vẫn tồn tại, nhưng không còn gay gắt như những năm ban đầu.
Người dân bình thường rất dễ thỏa mãn, chỉ cần ăn no, cuộc sống không cần ngày càng tốt hơn, chỉ cần có điều gì đó để hy vọng là đủ.
Với chiếc cày sắt nặng nề trên lưng, lão Blue gọi con trai và con dâu ra đồng làm việc.
Mặc dù một chân không được lưu loát, nhưng khi lão Blue làm việc vẫn không thua kém gì thanh niên.
Bận rộn tới trưa với việc đồng áng, lão Blue ngồi lên gò đất trên ruộng của mình để gặm chiếc bánh ngô mà ngày hôm qua vợ lão đã chuẩn bị cho họ.
Bánh ngô rất cứng, phải ngâm nước mới có thể nuốt trôi mà lão Blue vẫn ăn say sưa ngon lành.
Lão Blue không hề bất mãn với cuộc sống hiện tại của mình.
Khi còn trẻ, vì sinh kế trong nhà mà Lão Blue đã hưởng ứng hiệu triệu của nam tước và gia nhập quân đội.
Cuối cùng chiến tranh thắng lợi, lão Blue cũng què mất một chân
Là bị một người lính Charlie đâm bằng trường thương , và lão Blue cũng dùng chính thanh kiếm của mình giết chết người lính đó.
Lão Blue đã khoe khoang chuyện này suốt mười năm, chính là dựa vào cái lệnh bài binh sĩ nhị đẳng mà lão Blue mới nhận được mảnh ruộng rộng ba mẫu này từ tay nam tước.
Ba mẫu ruộng màu mỡ, cộng với hai mẫu ban đầu của nhà lão, tổng cộng có năm mẫu đất để nuôi một gia đình, miễn cưỡng vừa đủ.
Đó là chưa nói đến lão Blue còn có một khoản tiền cấp dưỡng khả quan.
Năm trước nhi tử lão mới cưới vợ, năm ngoái con dâu sinh được một tiểu hài mập mạp, lão Blue rất yêu quý tiểu tôn mới một tuổi của mình.
Đấy là hương hỏa duy nhất trong nhà lão Blue.
Nghĩ đến việc nhanh chóng hoàn thành công việc đồng áng để về chơi đùa với tiểu tôn, Lão Blue cắn hai cái ăn hết chiếc bánh ngô trên tay, đứng dậy tiếp tục huy động chiếc cày sắt.
- Phụ thân, ngày mai ta muốn đi thị trấn bán một ít lúa mạch mà nhà chúng ta thu hoạch được.
Nhi tử Keane của lão nói sau khi nuốt thức ăn vào miệng.
- Một nửa số lúa mạch sẽ được giao nộp cho nam tước, nửa còn lại sẽ là lương thực tinh cho tiết khánh năm nay, có còn dư không?
Lão Blue hì hà hì hục huy động cày sắt.
- Ruby từ cuối năm ngoái đến nay đã chưa mua bộ quần áo mới nào, ta muốn mua hai thước vải cho nàng ấy.
Keane dũng cảm nói.
Lão Blue ngừng huy động chiếc cày sắt và nhìn nhi tử đang đứng trước mặt.
Keane năm nay hai mươi tuổi, ở những gia đình khác đã là người trưởng thành có thể đảm đương, nhưng ở gia đình này thì lời nói của lão Blue mới là quyết định.
Bởi vì mang trong thân mình cổ huyết tính đã lên chiến trường, đã từng giết người, Lão Blue là kẻ mà người trong thôn không ai dám dây dưa chứ đừng nói là ở nhà.
Keane có lẽ đã giữ câu nói này trong lòng rất lâu, sau khi mở lời, gượng lại khí thế của lão Blue để đòi hỏi thê tử hắn, Ruby đã làm việc chăm chỉ như thế nào và hắn nên làm điều gì đó cho nàng.
- Nếu như vậy, nhà chúng ta đến mùa thu này mới có thể ăn được một miếng bánh mì. Ngươi đã cân nhắc kỹ chưa?
Lão Blue vừa tựa vào chiếc cày sắt vừa nói.
Hắn có vẻ không phải là người khó nói chuyện như vậy, những lão già cùng tham quân với hắn đều biết rằng lão Blue là một người tốt bụng trong doanh trại quân đội.
- Ta không có vấn đề.
Keane ưỡn ngực đáp.
Ruby ở bên cạnh kéo tay Keane khuyên hắn ít nói lại.
Ruby không để ý đến quần áo mới hay gì cả, có thể sống một cuộc sống bình an bên trượng phu và nhi tử là nàng đã thỏa mãn. Nàng là một nữ nhi nông gia thuần phác, cần cù.
Keane làm điều này là vì lòng tự trọng của hắn, hắn cảm thấy Ruby bị thua thiệt.
Lão Blue quay đầu nhìn thoáng qua con dâu, làn da ố vàng, thân thể gầy yếu, trên đầu quấn một chiếc khăn lanh giống như đại đa số nữ nhân trong làng.
Con dâu của hắn là do lão Blue dùng bạc Diller nam tước ban thưởng sau chiến tranh làm sính lễ, hỏi cưới từ làng bên cạnh về
Phụ thân Ruby đã chết trên chiến trường, mẫu thân cũng qua đời mấy năm trước, sau khi số bạc Diller đó bị mấy vị cô cô bá bá phân chia hết thì nàng được gả vào gia đình lão Blue.
Với Ruby, gia đình này mới là gia đình chân chính của nàng, nhi tử và trượng phu mới là tất cả với nàng
Nghĩ đến sau khi con dâu được gả về tới nay hình như chẳng được thêm kiện trang sức nào, lão Blue trầm mặc.
- Ngươi không thể bán hết lúa mạch, phải để lại một ít cho hài tử ăn cháo
Không suy nghĩ quá lâu, lão Blue gật đầu đồng ý.
- Dạ!
Trên mặt Keane hiện lên nụ cười.
Lượng cơm hài tử một tuổi ăn không nhiều, trước kia theo ý lão Blue là phải một ngày cho hài tử một chén cháo mạch, bây giờ chắc chỉ có thể hai ba ngày cho ăn một lần.
Mùa đông năm ngoái gieo lúa giống không nhiều, để đáp ứng nhu cầu lương thực trong nửa năm, chỉ dựa vào thu hoạch lúa mạch chắc chắn là không đủ ,còn phải trồng các loại ngũ cốc khác để lấp đầy bao tử.
Số lúa mạch này một nửa giao cho nam tước, một phần để lại cho hài tử ăn cháo, phần còn lại dù mua không hai thước vải thượng hạng được, nhưng vải hoa bình thường vẫn có thể .
- Thanh kiếm sắt ở nhà cũng cầm đi bán đi, đến chỗ Robbins thúc trong trấn rồi đánh một chiếc nhẫn bạc cho Ruby.
Lão Blue nói tiếp.
- A? Đó là vũ khí người dùng khi tham quân, không phải người nói nó sẽ được lưu truyền lại và xem như bảo vật gia truyền sao?
Keane ngạc nhiên hỏi.
- Ta nghĩ không còn trận chiến nào để đánh tiếp nữa, giữ lại chỉ có thể rỉ sét thôi, cầm đi bán đi!
Lão Blue không đáp lời con trai, tiếp tục hì hà hì hục xử lý ruộng đất dưới chân.
Tuyết mùa đông tan không bao lâu, mặt đất vẫn còn rất cứng, chỉ làm việc được một lát mà lẫo đã đổ mồ hôi đầy người, đúng là không nhận mình già cũng không được.
Thấy phụ thân không định nói tiếp, Keane cũng không hỏi nữa, trong nhà không ai có thể trái ý quyết định của lão Blue.
Tiếp nhận ấm nước thê tử đưa tới, lúc mang ra từ nhà vẫn còn là nóng hổi, giờ chỉ còn âm ấm.
Nhấp một ngụm nhỏ,cho bớt khô khan vì ăn bánh ngô, Keane đi đến bên lão Blue tiếp tục làm việc đồng áng mà họ chưa hoàn thành.
Trấn Shaka là một thị trấn phía bắc của tỉnh Tyre ở phía đông vương quốc Faustain
Có hơn hai ngàn cư dân, được bao quanh bởi sáu ngôi làng, khiến thị trấn này mỗi ngày đều tràn đầy sức sống.
Lại là một ngày mới, từng nhà bắt đầu bận rộn, phố lớn ngõ nhỏ trong tiểu trấn khắp nơi đều là âm thanh rao bán hàng hóa.
Các hán tử đi thành từng nhóm hai ba người ra ngoài trấn làm việc, những nữ nhi thì ngồi ở trước cửa nhà hai bên đường, may vá quần áo đồng thời bán ít đồ thủ công.
Những người đàn ông đi làm ngoài thị trấn đi thành từng nhóm ba hoặc hai người, trong khi phụ nữ ngồi hai bên đường trước nhà may quần áo và bán một số đồ thủ công.
Dịch: Alex
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận