Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 186: Tử Tước Meilong

Chương 186: Tử Tước Meilong
Một đoàn xe ngựa chỉnh tề hành tẩu ở đường cái.
- Sơn trang Monchi nằm ở đâu?
Trong xe ngựa, Locke đang cầm một tấm bản đồ rộng một mét bằng giấy da, tìm hồi lâu cũng không thấy.
- Chắc là nằm ở một tỉnh tên là Lip phía tây bắc.
Angelina suy nghĩ một chút rồi nói.
Locke tiếp tục tìm trên bản đồ, cuối cùng hồi lâu sau cũng tìm thấy một tỉnh tên Lip có kích thước bằng ngón tay cái ở phía tây bắc của Đế quốc Omor.
- Vậy còn sơn trang Monchi thì sao?
Locke căng hết cỡ hai mắt cũng không tìm thấy cái tên sơn trang Monchi nào ở trong tỉnh Lip.
- Đây là bản đồ toàn quốc của đế quốc, có thể tìm được một thành phố ở trong tỉnh đã là rất tốt rồi, về phần sơn trang Monchi cần chờ chúng ta đến tỉnh Lip và mua bản đồ địa phương mới biết được.
Angelina sững sờ nhìn Locke, không ngờ hắn lại hỏi một vấn đề ngay tới trẻ con cũng biết như vậy.
Đã ba ngày kể từ khi họ rời Princeton, chuyến này họ đến đây để hoàn thành nhiệm vụ tập luyện của học viện.
Xe ngựa của đội do một thành viên Kỵ sĩ thực tập sơ cấp cung cấp, con ngựa này hẳn phải là loại sở hữu huyết mạch hiếm có, không chỉ nhanh mà tốc độ còn ổn định, suốt đoạn đường đi rất êm, ít bị xóc.
Bởi vì là nhiệm vụ luyện tập của học viện, học viện cũng hạn chế học sinh dựa vào thế lực gia tộc hoặc thế lực từ bên ngoài, cho nên chỉ có thể dùng cách hỗ trợ đi bằng xe ngựa như thế này, mà cách chọn ngựa học viện cũng không thể quan tâm hết được.
Chuyến đi này chỉ cần đối phó 1-2 con u linh cấp bậc Ma pháp học đồ sơ cấp, cho nên Angelina đã phải nhấn mạnh và hạ lệnh để đội Ám vệ và Cấm vệ quân không ngầm đi theo bảo vệ mình, mà lưu lại Princeton trông coi căn nhà.
Không chỉ Angelina mà các thành viên khác trong đoàn cũng như vậy, có ai trong số họ không phải là bảo bối của gia tộc cơ chứ.
Học viện Hoàng gia Đế quốc sẽ thỉnh thoảng phái người đến kiểm tra và quan sát những địa điểm được lựa chọn để thi hành nhiệm vụ, một mặt là để bảo vệ các học sinh tránh khỏi thương vong không mong muốn, mặt khác cũng là để giám sát xem bọn họ có mượn sức mạnh của gia đình can thiệp trợ giúp hay không.
Một khi bị phát hiện chắc chắn sẽ bị đuổi học, cho dù có là công tử hay tiểu thư con nhà Hầu tước cũng không ngoại lệ.
Sức mạnh và quyền lực của Học viện Hoàng gia Đế quốc nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Lúc này đã là tháng bảy, là thời kỳ nóng nực nhất ở đế quốc Omor, phong cảnh dọc đường khi đi qua những thị trấn không chỉ khiến Locke kinh ngạc, mà còn mang đến cho hắn một nơi để tránh nóng.
Lãnh thổ Đế quốc Omor quả thực rộng lớn, bắt đầu khởi hành từ Princeton đến tỉnh Lip phải mất hơn nửa tháng mới tới nơi.
Đây là trong trường hợp đi hết tốc lực mà không có hành lý.
Trên đường đi qua tổng cộng mười một tỉnh, Locke đã cân nhắc đến chuyện khi trở về có nên mang theo một ít đặc sản cho mấy nữ nhân ở nhà nếm thử hay không.
- Này, Bob, trên đường trở về có thể cho ta một con ngựa không?
Locke xuống xe ngựa, đi đến cạnh một thanh niên da nâu bắt chuyện.
Bob là tên của hắn, tên đầy đủ là Bob Charles, để làm thân, Locke trực tiếp gọi hắn là Bob, hắn là một trong hai Kỵ sĩ trong đội, thực lực Kỵ sĩ thực tập sơ cấp.
- Được! Không thành vấn đề, đợi khi nào về ta sẽ cử người gửi hai con ngựa cho ngươi.
Bob hào phóng nói, không hổ là nhi tử của một Nam tước, nói câu nào là khí độ câu đấy. Theo Locke được biết, phụ thân của Locke mặc dù có tước vị không cao, nhưng cái quý nằm ở chỗ hắn ta là quân quan trong đội quân phòng thủ thành phố béo bở Princeton.
Hai con ngựa hiếm thực sự chẳng là gì với Bob.
Locke thích ngựa chứ không phải thích diện mạo của nó. Loại ngựa này tên là Quarter, là loại ngựa lai tạp giữa ngựa thuần chủng đặc biệt hiếm có ở Đế quốc Omor, ngựa thường và ngựa Iceland, có ngoại hình vừa không giống loại thuần chủng Omor, vừa không anh vũ lại vừa không có nét đẹp của ngựa Iceland, tựu chung lại có tướng mạo khá kỳ quái.
Rất ít người thích cưỡi con ngựa này, hầu hết chúng được mua để kéo xe.
Locke lại đặc biệt thích sức bền và tốc độ của loại ngựa này, có được hai con ngựa để cưỡi cũng không mất gì, coi như là tiện việc rèn luyện kỹ năng cưỡi ngựa.
Sơn trang Monchi nằm ở phía đông nam của tỉnh Lip, khi đoàn xe của họ vừa đến gần đã thấy những binh sĩ từ thành phố Cantel, tỉnh Lip đợi sẵn ở đó.
- Các vị tiểu thư và công tử tôn quý, Tử tước Meilong mời mọi người từ Học viện Hoàng gia Đế quốc di chuyển đến thành phố Cantel để nghỉ ngơi.
Một Kỵ sĩ tự giới thiệu bản thân là đội trưởng đội cận vệ thành phố Cantel cung kính nói với Jokin trong đoàn xe.
- Tử tước Meilong?
Jokin cân nhắc suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời:
- Vừa lúc vẫn còn thời gian rảnh rỗi, vậy thì làm phiền rồi.
Một đoàn xe dưới sự hộ tống của toàn bộ cận vệ thành phố đã đến thành phố Cantel, cách sơn trang Monchi không xa.
- Vị Tử tước Meilong này làm thế là có ý gì?
Locke khó hiểu hỏi.
- Có lẽ là để lôi kéo quan hệ.
Những loại chuyện như thế này Angelina đã thấy nhiều lần, các học sinh được học ở Học viện Hoàng gia Đế quốc rất có tiếng nói, Locke có thể không cảm nhận được điều đó, nhưng Angelina lại hiểu rõ, những tiểu quý tộc đại phương luôn cố gắng tìm đủ mọi cách nịnh bợ bọn họ.
Cho dù là thành tựu trong tương lai của những Kỵ sĩ hay Ma pháp sư học đồ này, hay là bối cảnh gia tộc hoặc trưởng bối của bọn họ, trong mắt những quý tộc kia đều là những khoản đầu tư tiềm năng.
Học viện Hoàng gia Princeton cho họ hai tháng thời gian để hoàn thành nhiệm vụ, trừ đi một nửa thời gian tiêu tốn trên đường đi, họ chỉ còn chưa đầy một tháng để giải quyết u linh trong sơn trang Monchi.
Song, khi nhận nhiệm vụ, thúc thúc quen biết của Jokin đã nói nhiều nhất chỉ có hai con u linh mà thôi, xét về sức mạnh tổng thể của đội bọn họ mà nói, nếu may mắn, họ có thể hoàn thành nhiệm vụ trong một ngày.
Có hai nguyên nhân khiến u linh khó đối phó hơn những sinh vật khác, một là khó bắt giữ bởi vì đặc điểm hư ảo của nó, hai là nó miễn nhiễm với sát thương vật lý.
Trong khi đó hai điểm khó nhằn ấy lại không đáng nhắc đến trước một đội hình có năm Ma pháp sư và ba Kỵ sĩ.
Cả một quãng đường dài đã cảm nhận được tương đối nhiều phong tục địa phương của Đế quốc Omor, thế nhưng Locke vẫn còn bị rung động bởi đặc điểm của thành phố Cantel này.
Đây là một thành trì hoàn toàn làm bằng đá xám sáng mài thô, từ tường thành đến đường đi trong thành, đến nơi ở của dân chúng, đều là đá xám thô làm thành.
Cho dù kiến thức có nông cạn đến đâu, Locke cũng biết thứ đá đó tốt như thế nào, nó là loại đá hóa sinh tự nhiên với đặc điểm vận chuyển khó khăn, thông thường mà nói nó chỉ được sử dụng trong việc xây dựng lâu đài hoặc pháo đài.
Ngoài ra, giá thành cao của đá xám thô cũng khiến Locke choáng váng, không hiểu nổi những thường dân nơi đây lấy đâu ra tiền để xây nên đều tăm tắp như vậy.
Có lẽ nhìn ra sự kinh ngạc của Locke, đội trưởng hộ vệ đi cùng hắn bèn giải thích vì thành phố Cantel liền kề với sa mạc Gobi, những loại đá xám thô xem chừng rất đắt tiền với người tỉnh khác, nhưng đối với dân địa phương bọn họ lại không quý bằng gỗ.
Khóe miệng Locke hơi giật giật, bây giờ hắn đã hiểu lý do tại sao.
Sau khi hộ tống mọi người trong đoàn xe đến phủ thành chủ, đội trưởng thị vệ nhanh nhẹn dẫn binh lính rời đi.
- Ha ha ha, hoan nghênh, hoan nghênh tất cả mọi người từ Học viện Hoàng gia Đế quốc đến thành phố Cantel của chúng ta!
Một tiếng cười lớn vang vọng từ phủ thành chủ truyền đến, ngay sau đó là một người đàn ông tướng tá phì nhiêu đang được thị nữ dìu đi ra ngoài.
Bữa tối hôm đó được tổ chức trong bữa tiệc do Tử tước Meilong tổ chức, Tử tước đã mời tất cả các quý tộc trong thành phố, tổng cộng có hơn mười Lãnh chúa và Huân tước đến tham dự, bữa tối rất náo nhiệt.
- Nghe nói mấy vị đến đây vì chuyện u linh ở sơn trang Monchi?
Tử tước Meilong cầm một ly rượu vang đỏ trong bàn tay mập mạp của mình mỉm cười với mấy người Jokin.
- Ta có thể trợ giúp mọi người một chút, chỉ là một chút trợ giúp “không đáng kể” mà thôi.
Tử tước Meilong cười nói, từ lời nói bóng gió của hắn cũng đủ để đội Jokin hiểu được, sự giúp đỡ như vậy nằm trong phạm vi cho phép của Học viện Hoàng gia Đế quốc.
- Vậy sao, thế thì phải cảm tạ ngài Tử tước Meilong rồi.
Jokin nhướng mày, lịch sự nâng ly phối hợp với Tử tước Meilong.
- Chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ ấy mà.
Tử tước Meilong cười nói.
Mục đích của hắn quả đúng là đang cố gắng lấy lòng, thế nên mới đặc biệt cử người “chặn” nhóm học sinh của Học viện Hoàng gia trên đường đi.
Thực ra thành phố Cantel rất nghèo nàn, ở đây không sản sinh ra khoáng thạch, cũng không thích hợp để trồng trọt và chăn thả gia súc, cũng không có tài nguyên nào khác, thứ duy nhất có thể bán là đá xám thô ở con đường cái mục nát của tỉnh Lip.
Loại quặng mỏ này không chỉ có ở thành thị bọn họ sản xuất, mà các thành thị khác cũng có, muốn xuất khẩu cũng không đến lượt thành Cantel, Tử tước Meilong đang muốn thăm dò xem có thể mở ra đường ngoại thương hay không.
Đừng nhìn hắn mập mạp, kỳ thật dù là tử tước của thành Cantel, phía dưới còn có các tiểu quý tộc như Lãnh chúa hay Kỵ sĩ đều nghèo rớt mùng tơi.
Jokin chắc hẳn cũng đã nhận ra ý đồ của Tử tước Meilong nhưng không nói trắng ra. Sau khi uống cạn ly rượu vang, nàng từ chối yêu cầu nâng cốc chúc mừng của các tiểu quý tộc khác, sau đó cùng các thành viên trong đội về phòng trong phủ thành chủ do Tử tước Meilong thu xếp để nghỉ ngơi.
Vì nhiệm vụ chưa hoàn thành nên nàng sẽ không đưa ra bất kỳ lời hứa hẹn nào, mọi thứ sẽ phải đợi cho đến khi nhiệm vụ tập luyện được hoàn thành xuất sắc.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận