Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 68: Động Tuyết

Chương 68: Động Tuyết
Locke phẫn nộ gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía sói Ánh Trăng còn đang tích tụ ma lực, chùm sáng trong miệng nó càng lúc càng lớn, trong nháy mắt đã từ hạt gạo biến thành nắm đấm, còn có xu thế không ngừng trở nên lớn hơn. Con sói Ánh Trăng hung dữ dùng con mắt đỏ ngầu còn lành lặn nhìn chằm chằm vào con bò sát nhỏ sắp bị nó tiêu diệt.
Locke xông lên người sói Ánh Trăng, mặc dù bị Locke đâm cho vặn vẹo, nhưng chùm sáng trong miệng nó vẫn như cũ nhắm ngay Locke.
Locke trong lòng có điểm cảnh cáo, cũng không thèm suy nghĩ thêm, trực tiếp xông tới đầu của sói Ánh Trăng, muốn làm gián đoạn quá trình thi triển ma pháp của nó. Thực tình hắn cũng không biết rõ làm sao để cắt đứt quá trình kia, nhưng hắn có thể đoán được, nếu sói Ánh Trăng ngậm miệng lại, vậy thì nhất định sẽ không phóng ra được ma lực trong miệng.
Tấm khiên bên tay trái đã bị bóp méo hình dạng, chất lượng không tệ vậy mà chỉ mới được Locke dùng chưa tới một tháng đã biến thành một khối sắt vụn.
Locke dùng tấm khiên tay hung hăng đập vào đầu con sói, hắn nhắm chủ yếu vào phần bị thương của sói Ánh Trăng, máu sói đỏ tươi bắn tung tóe khắp người Locke, nhưng con sói bị thương như vậy mà lại không hề bị lay động. Nó quyết tâm lấy mạng Locke, hắn thậm chí còn nhìn thấy một tia khinh thường trong con mắt còn lại của sói Ánh Trăng.
- Mẹ nó!
Locke tức giận chửi một tiếng, vứt luôn tấm khiên ở tay trái xuống, tay phải cầm dao găm phóng vọt tới hướng con mắt còn lại của sói già. Hắn kích phát tia đấu khí cuối cùng trong cơ thể, vận dụng vào hai chân, dùng sức bật một cái, nhảy lên trên đầu sói Ánh Trăng, dựa vào trọng lực rơi xuống, cắm con dao găm vào con mắt còn lại của sói Ánh Trăng.
Sói Ánh Trăng đã thi triển ma pháp Thiểm Quang Đạn đến lúc quan trọng, giống như ma pháp sư không thể bị quấy rầy, mặc dù ma thú có thể chất mạnh mẽ và không yếu ớt như ma pháp sư, nhưng vào giây phút cuối cùng, chúng sẽ rơi vào tình trạng co rút ngắn ngủi. Đúng lúc này, Locke nháy mắt nhảy lên một khắc, bởi vì trong miệng đang có ma lực, nên nó không cách nào né tránh công kích của Locke.
“Grao…!”
Sói Ánh Trăng kêu thảm một tiếng, con mắt lành lặn còn lại bị Locke cắm dao găm vào, hắn dùng hai tay nắm chặt dao găm, gắt gao treo ở trên đầu sói.
Một lượng lớn máu tuôn ra từ trong mắt của sói Ánh Trăng, nó đã hoàn toàn mất đi ánh sáng cho nên lại rơi vào trạng thái điên cuồng, quan trọng nhất là quả pháo sáng trong miệng nó vẫn chưa được bắn ra, mà Thiểm Quang Đạn đã được hình thành, sẽ không thể tiêu tán thành nguyên tố Quang hệ.
Sói Ánh Trăng đau đớn quằn quại, hàm trên và hàm dưới đều ngậm chặt, Thiểm Quang Đạn không bắn ra được, trực tiếp bạo phát trrong miệng sói Ánh Trăng.
Da lông của con sói có tác dụng kháng ma pháp nhất định, thậm chí đối với ma pháp Quang hệ sơ cấp càng có thể miễn nhiễm, nhưng máu thịt trong miệng lại không có như vậy, dù sao Thiểm Quang Đạn vẫn chỉ là một ma pháp sơ cấp, nhưng có thấp đến đâu khi nện vào trong đám người bình thường cũng đều có thể giết chết bốn hoặc năm mạng. Đây chính là chỗ đáng sợ của ma pháp, trong giao đấu, ma pháp có phạm vi sát thương rất rộng, tốc độ và cự ly cũng xa hơn đấu khí.
Ánh sáng trắng toát ra từ giữa hàm răng của sói Ánh Trăng, thậm chí Locke còn ngửi thấy hương vị thịt nướng cháy khét. Uy lực của Thiểm Quang Đạn nằm ở chỗ tốc độ nhanh và sức thiêu đốt của Quang hệ, đòn tấn công của sói Ánh Trăng tương đương với việc tạo ra toàn bộ lượng sát thương cho bản thân.
Lão sói vừa mới tiến giai, thân thể còn chưa có dư thừa ma lực Quang hệ để chữa trị vết thương cho mình, đầu tiên là bị Locke đánh trọng thương, sau đó là Thiểm Quang Đạn bạo phát trong miệng. Con sói Ánh Trăng vốn rất uy mãnh, hiện tại như một con thú nhồi bông làm từ vải rách, chạy loạn tứ phía trong rừng.
Locke đã cạn kiệt đấu khí, chỉ có thể nắm chặt con dao găm vẫn treo ở trên đầu sói Ánh Trăng, trong cơ thể không có đấu khí lưu thông để khôi phục thương thế, tất cả đau đớn lập tức đánh thẳng vào thần kinh Locke, nhưng hắn chỉ có thể nghiến răng kiên trì. Hắn giờ phút này cũng không nóng vội, sói Ánh Trăng coi như đã đánh xong, trên người nó thương tích chằng chịt, nó càng đi loạn, vết thương Locke găm vào mắt nó càng nặng, nó cách tử vong cũng càng gần.
Sói già cảm giác được con mồi còn đang nằm trên đầu mình, lượng máu mất đi cùng với thương thế cực lớn do ma lực tạo ra trên người khiến cho sói già lại cảm nhận được hơi thở tử vong quen thuộc như tối qua, nhưng lần này không có ánh trăng để giúp khôi phục lại thân thể, cũng không thể có thêm kỳ tích khiến nó lại đột phá.
Đêm qua, sau khi trải qua bước đột phá giữa sự sống và cái chết, con sói già đã coi nhẹ tử vong không ít, nó không thể lại làm thủ lĩnh của bầy sói như trước, dẫn dắt bộ tộc trở lại thời kỳ thịnh vượng một lần nữa, có lẽ số phận của nó là như vậy, sói già gầm nhẹ một tiếng, nó vừa phải phục tùng vận mệnh của chính mình, vừa lại không cam lòng, nhưng nó sẽ không để con mồi đã hại nó cảm thấy dễ chịu hơn.
Dựa vào chút sức lực cuối cùng, con sói già mang Locke tung hoành, nó biết rõ Locke cũng đã đến cực hạn, nó muốn Locke phải bồi bằng mạng cho mình.
Một sói một một người nhanh chóng xuyên giữa rừng cây, trước mặt có một cây đại thụ, sói Ánh Trăng đã mù căn bản không phát hiện, trực tiếp đâm sầm vào trong đó, Locke dán trên đầu nó phun ra một ngụm máu tươi, thậm chí một số vụn cơ quan nội tạng trong cơ thể cũng bị Locke nhổ ra, Locke dán trên đầu sói Ánh Trăng nên gần thân thể của hắn đã phải gánh chịu toàn bộ lực của cú va chạm này. Không chỉ vô số xương bị gãy, mà ngay cả các cơ quan nội tạng cũng bị vỡ tan khá nhiều.
Sau cú va chạm cuối cùng, sói Ánh Trăng cũng gục đầu xuống dưới gốc cây đại thụ, không còn chút sức lực nào, lẳng lặng nằm dưới đó. Nếu có người đi qua, sẽ phát hiện sói Ánh Trăng đã chết. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, trong đôi mắt mù lòa của con sói già không phải là hoài niệm về cuộc đời mà là ký ức về quá khứ.
Nó được sinh và trở thành một con sói con, đi theo sói mẹ săn mồi cùng với đàn sói, cùng đám sói con trong đàn chơi đùa.
Khi nó lớn lên một chút, mẹ của nó bị một con gấu nâu cấp bậc sinh vật ma hóa một chưởng đánh gãy xương sống, trước khi tắt thở, sói mẹ vẫn bảo vệ nó không rời.
Về sau, nó trở nên hiếu sát, không chỉ giết chết con mồi mà còn giáo huấn đồng loại, cuối cùng trong thời khắc đỉnh cao của cuộc đời, nó đã thức tỉnh gen ma hóa trong cơ thể và trở thành một con sói ma hóa.
Rồi nó suất lĩnh bầy sói đi xé xác con gấu nâu đã giết mẹ nó thành từng mảnh, cái giá phải trả chính là con mắt trái của nó bị gấu nâu chọc mù, nhưng nó không hối hận chút nào.
Thời gian tiếp theo nó đã dẫn đầu bầy sói tung hoành một khu vực tây nam ngoài rìa Murphy sâm lâm, dã thú và sinh vật ma hóa xung quanh không dám trêu chọc đàn sói.
Sau đó nữa, nó bị thủ lĩnh mới của đàn sói đánh bại, buồn bã rời khỏi đàn sói và bắt đầu an cư tại nơi giao giới của Bạch Linh sơn mạch và Murphy sâm lâm.
Sói già đã sống đủ lâu bằng không thì cũng không thể được xưng là sói già, trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, con sói già chỉ còn lại những ký ức sâu sắc của cuộc đời mình.
Thời gian hai bên giao chiến rất dài, bởi vì trước đó sói Ánh Trăng gào thét rất dữ dội, rồi sau đó lại có sóng từ ma pháp, cho nên những dã thú và sinh vật ma hóa xung quanh không dám đến gần khu rừng này. Vào mùa đông trong Bạch Linh sơn mạch, ma thú cấp thấp cũng đủ để xưng bá một phương.
Không biết qua bao lâu, Angelina mới mơ màng tỉnh lại, tuy rằng trước đó được Locke bảo vệ, nhưng vẫn bị sói Ánh Trăng hất ra xa ngất lịm đi.
Nhìn sắc trời đã về chiều, xung quanh rất hỗn loạn, khắp nơi đều là gốc cây gãy, máu vương vãi tứ tung. Angelina cúi người tìm kiếm Locke, nàng cũng bị thương, may mà không phải bị thương quá nặng.
Cuối cùng, sau khi đi vào sâu trong rừng rậm, nàng nhìn thấy sói Ánh Trăng đã chết và Locke tay chân mềm nhũn nằm dưới gốc cây đại thụ.
Sau hai ngày đi theo Locke, Angelina học được không ít tri thức về rừng rậm, cho nên nàng biết rõ hiện tại nơi này không có dã thú, nhưng nguy hiểm sẽ ập đến bất cứ lúc nào.
Angelina không cần biết Locke còn sống hay không, nàng tiến lên kéo cánh tay hắn, cõng trên lưng mình, chật vật rời khỏi nơi này. Thân thể Angelina vốn nhỏ nhắn xinh xắn, thực sự không biết nàng lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy để cõng Locke rời khỏi đó, vết máu kéo dài khắp đoạn đường đi đều là của Locke.
Angelina rất may mắn, cõng Locke trên lưng đi một đoạn ngắn, liền tìm được một sơn động có thể chứa đủ hai người, không biết trước kia trong động có loại động vật nào sinh sống, mà lưu lại một mùi tanh tưởi rất khó chịu, thậm chí còn có cả phân và nước tiểu của động vật. Con vật đáng thương kia chắc là bị hơi thở và sóng từ của ma lực dọa chạy mất.
Sau khi đem Locke đặt nhẹ vào tường, Angelina mới có thời gian kiểm tra hơi thở và nhịp tim của Locke. Tim hắn đập yếu ớt, biết Locke còn sống khiến nàng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn những thương tích nặng nề trên bả vai hắn, Angelina không khỏi rùng mình một cái, vết thương sâu hoắm có thể thấy được xương, nếu như không có kỳ tích, Locke nhất định sẽ không thể sống nổi.
Angelina lo lắng nghĩ biện pháp, nhưng đáng tiếc những ma pháp mà nàng biết, không có loại nào có thể chữa lành vết thương, nhưng cho dù có, ma thuật cấp độ nhập môn chỉ có Thuật Trị Liệu sơ cấp của Quang hệ và Thủy Nhuận Thuật của Thủy hệ là có năng lực trị thương, nhưng hai loại ma pháp này chỉ có thể trị liệu vết thương bình thường, đối với những vết thương nguy hiểm đến tính mạng như Locke chỉ có Thuật Trị Liệu trung cấp mà ma pháp học đồ trung cấp trở lên, mới có thể cứu được tính mạng của hắn.
Quang hệ? Angelina đột nhiên nghĩ tới con sói Ánh Trăng vừa chết đi chính là ma thú Quang hệ, ma thú sơ cấp trở lên đều sẽ ngưng tụ ma lực hình thành tinh hạch, mỗi tinh hạch đều có công năng riêng, rất có giá trị, đặc biệt là tinh hạch Quang hệ càng là như vậy, bởi vì nó mang theo năng lực mà những tinh hạch hệ khách không có, đó là tự phục hồi.
Thấy hơi thở của Locke càng lúc càng yếu, Angelina không dám trì hoãn, vội vàng chạy đi đào lấy tinh hạch của sói Ánh Trăng. Trước khi đi, nàng cầm lấy con dao ngắn mà Locke vẫn giữ trong tay làm công cụ, mặc dù lúc này Locke suy yếu dẫn đến hôn mê, nhưng hắn vẫn còn cầm thật chặt con dao găm trong tay, Angelina phải rất gắng sức mới lấy được dao từ tay Locke.
Locke cảm thấy mình giống như đã đi đến địa ngục, bởi vì hắn cảm thấy nơi này thống khổ vô tận, khắp nơi đều là một mảnh đen như mực, tại sao lại quen thuộc như vậy? Tựa hồ hắn đã từng tới nơi này, Locke có nghĩ nát óc cũng không nhớ nổi. Bóng tối như đang nuốt chửng Locke, ngay lúc Locke sắp chìm xuống, một cỗ lực lượng ấm áp bắn ra từ trong lồng ngực truyền vào người hắn, ý thức sắp lâm vào bóng tối vĩnh cữu của Locke liền được lực lượng này kéo trở về.

Nửa tháng sau, mùa đông đã bắt đầu, Bạch Linh sơn mạch biến thành một thế giới băng tuyết, khắp nơi đều bao phủ trong làn áo bạc trắng, giữa núi rừng tuyết trắng xuất hiện một điểm đen chậm rãi di chuyển.
Một người y phục cũ nát, đôi giày cũng đã mòn vẹt kéo một con thỏ rừng đã bị đóng băng, chật vật bước đi trên tuyết.
Mãi đến trưa, người đó mới dừng lại ở một chỗ trũng trong núi, thả sợi dây thừng đang kéo thỏ rừng xuống, rồi dùng sức đẩy mạnh đống tuyết trước mặt, mở ra một cửa động vừa đủ chui lọt một người, sau đó quay lại và kéo con mồi của mình vào bên trong.
Hang động rất đơn giản, có thể nói là hầu như không có gì, thứ duy nhất có thể gọi là vật phẩm chính là một mảnh cỏ khô, trên cỏ còn có một người khác nằm bất động, nếu như không để ý chỗ ngực hắn phập phồng lên xuống, thật khó tưởng tượng được hắn vẫn còn sống.
Người kia vừa trở về hang đặt con mồi sang một bên, gục xuống thảm cỏ vì kiệt sức và nằm xuống cạnh người đang nằm bất động một chỗ.
Trước khi nằm xuống, người đó dùng tuyết ở cửa hang xoa xoa mặt, sau khi được tuyết lau sạch, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, khó có thể tin chủ nhân của khuôn mặt tinh xảo kia lại chính là Angelina.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận