Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 247: Cho Ăn

Chương 247: Cho Ăn
Tinh hạch của Ma thú cấp thấp chỉ có giá trị 5, 6 Mor vàng, hiện tại Locke đã không còn coi trọng số tiền nhỏ này nữa, số lượng Mor vàng tích trữ trong nhẫn không gian của hắn có khoảng tám, chín ngàn.
Với thái độ vui đùa, Locke ném Thổ hệ tinh hạch ra, tinh hạch tạo thành hình parabol và đánh chính xác vào cái đầu to của Tà Nhãn, nói là đầu cũng không chính xác, bởi vì nó chỉ mà một con mắt có mấy cái xúc tu.
Ở gần như vậy, tất nhiên Locke có thể ném chính xác, hắn đã gia nhập quân đội từ khi mười mấy tuổi nên đã có một quãng thời gian trinh sát và luyện tập cung tiễn.
Tà Nhãn đã phát hiện ra Locke từ lâu, một người đàn ông lén lén lút lút từ khi đến cổng phân viện Ma pháp sư.
Nếu là ở quê hương trước đây của nó, tức là vị diện Aegean, nó đã sớm dạy dỗ cho nhân loại ngu dốt này một bài học. Đáng tiếc rằng từ khi bị bán cho Vu Sư giới ba mươi năm trước, Tà Nhãn đã trở nên lương thiện hơn rất nhiều.
Không còn cách nào khác ngoài việc thành thật, nó đã chứng kiến rất nhiều đồng loại của mình bị quản lý học viện hành quyết không thương tiếc vì vô tình “làm bị thương” những Ma pháp học đồ yếu đuối này.
Phân viện Ma pháp sư ở chỗ Angelina có tổng cộng bốn cánh cổng và đây chỉ là một trong số đó, xung quanh mỗi cánh cổng đều có một con Tà Nhãn canh giữ. Loại Ma thú này sinh ra đã có Phá Vọng Chi Nhãn, được các Ma pháp sư của học viện cực kì yêu thích.
Ma thú trung cấp vốn đã có trí thông minh rất cao, có thể so sánh với thiếu niên, thông qua chuỗi hành động của Locke, Tà Nhãn cũng phát hiện ra rằng nhân loại này dường như không có ác ý, mà viên Thổ hệ tinh hạch màu vàng sẫm kia đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của nó.
Nó bị bán làm nô lệ, đã vài chục năm qua không đụng vào ma tinh, đạo sư của Học viện Hoàng gia Princeton cũng không có hứng thú với việc dành quá nhiều thời gian cho việc cơm nước của loại Ma thú cấp thấp này.
Hơn nữa, những sinh vật như Tà Nhãn không cần thức ăn, chỉ cần có ánh sáng mặt trời, chúng cũng có thể hấp thụ ánh sao vào ban đêm, nhưng hiệu quả sẽ thấp hơn.
Nếu thỉnh thoảng gặp phải những ngày nhiều mây và hiếm khi nhìn thấy ánh sáng mặt trời trong vài ngày thì bọn nó sẽ gặp xui xẻo, nếu không có các nguồn bổ sung năng lượng khác, bọn nó sẽ rơi vào tình trạng suy nhược kéo dài.
Viên tinh hạch Ma thú cấp thấp nho nhỏ này, trong đôi mắt to của Tà Nhãn chẳng khác gì sơn hào hải vị.
Rõ ràng nó là một con Quang hệ Ma thú di chuyển cực kỳ chậm chạp, nhưng ngay trước khi ma tinh rơi xuống đất, nó đã bay tới và bắt lấy nó bằng xúc tu của mình.
- Ồ.
Locke hét lên, điều làm hắn ngạc nhiên không phải là Tà Nhãn có thể bắt được một cách chính xác, mà là con Tà Nhãn này lơ lửng trên mặt đất khoảng hai mươi centimet.
Có rất ít Ma thú có thể bay mà không có cánh, nhưng Tà Nhãn là một trong số đó, Locke cảm thấy viên tinh hạch Ma thú cấp thấp kia của mình đã phát huy tác dụng, xem như được mở rộng tầm mắt.
Tuy nhiên nếu là Ma thú trung cấp thì tầm cao mà Tà Nhãn bay được cũng chỉ ở cấp độ này, hai mươi centimet... không khác gì không bay.
- Đi thôi, Babrina nãi nãi còn đang đợi.
Angelina không kịp nhìn Locke ở đây làm bộ như trẻ con, nàng đã hẹn sẽ đến thăm Babrina sư tổ, tốt nhất là có thể đến sớm.
- Đi thôi.
Nhìn thấy Angelina khẩn trương thúc giục, Locke không để ý đến Tà Nhãn nữa mà vòng tay qua eo Angelina, đi về một hướng khác trong khuôn viên trường.
Phía sau, xúc tu của con Tà Nhãn kia vẫn đang ôm Thổ hệ tinh hạch mà Locke ném ra, tựa hồ đang hỏi Locke có ý gì.
Nhưng nhìn bóng dáng Locke càng ngày càng xa, Tà Nhãn chậm rãi nâng xúc tu của mình lên, đưa Thổ hệ tinh hạch vào giao điểm của nhãn cầu và các xúc tu, ở đó có một khoang có thể tiêu hóa đồ vật.
Thông qua lần này, trong lòng con Tà Nhãn này cũng đã ghi nhớ Locke.
- Ngươi cho nó ăn Thổ hệ tinh hạch làm gì? Không phải là lãng phí sao?
Nơi xa, Angelina ôm cánh tay Locke tùy ý hỏi.
- Lần này ta cho nó ăn ít đồ, lần sau ta tới thì nó sẽ không đề phòng ta như đề phòng trộm phải không?
Locke cười nói.
- Ngươi nghĩ là ngươi cho chó ăn sao?
Angelina trợn mắt nhìn Locke.
- Coi như vì thấy nó đáng thương.
Locke nói.
Nơi ở của Babrina_một ma pháp sư chính thức nằm giữa hai toà phân viện ma pháp sư, nơi đó là rừng Ma pháp tháp nằm ở phía tây bắc của Học viện Hoàng gia.
Locke người hiếm khi đến thăm phân viện ma pháp sư, đương nhiên chưa bao giờ đến rừng Ma pháp tháp này.
Khác với cảnh giới nghiêm ngặt tại cổng của phân viện ma pháp sư, công tác phòng thủ của rừng Ma pháp tháp này thậm chí vẫn còn lỏng lẻo, những hộ vệ ở bên ngoài chỉ liếc nhìn Locke và Angelina, thấy trên người họ đang mặc đồng phục của Học viện Hoàng Gia, liền cho họ đi vào.
- Món quà mà ta bảo ngươi chuẩn bị đã xong chưa? Angelina dò hỏi.
Hôm nay là lần đầu tiên Locke chính thức đến thăm sư tổ Babrina, Babrina cũng biết chuyện hắn vì Angelina mà mạo hiểm thăng cấp thành kỵ sĩ thực tập cao cấp, bà lão vốn coi Angelina là cháu gái của mình cũng không hài lòng với người cháu rể Locke này.
Nhưng Locke lại có thể làm được điều này, bà xem như bước đầu đã công nhận Locke, xem ra đây cũng là một bà lão có chuyện xưa.
Món quà của Angelina đã sớm chuẩn bị xong, đó là một cây bút ma pháp được làm từ lông đuôi của Hắc Hoàn Ưng_một loài ma thú cao cấp, giá cả vừa vặn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được của Angelina, sau khi nàng đi đến Tháp Thánh, tạm thời chỉ có thể dựa vào sư tổ của mình. Việc thiết lập mối quan hệ tốt và ôm chặt đùi lớn thì Angelina rất hiếm khi làm từ trước tới nay, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không biết làm.
Babrina nhận nàng làm cháu gái, điều này có thể thấy được sự yêu thích của bà đối với Angelina.
Locke mấy ngày trước dưới sự thúc giục của Angelina cũng đã chuẩn bị một món quà, thứ này do hắn mua từ phiên đấu giá của gia đình Bili.
Phiên đấu giá mà hắn tham gia trước đây do gia tộc Bili chịu trách nhiệm, một năm chỉ tổ chức hai lần, có quy cách và cấp bậc thấp hơn 1 bậc so với phiên đấu giá chính, mặc dù không có nhiều đồ tốt, nhưng cũng tồn tại vài thứ, món quà này được mua tại phiên đấu giá đó.
Locke không biết văn hoá Phục Hưng trong lịch sử Hoàng Gia Omor xảy ra khi nào, hắn chỉ nghe Angelina nói rằng vị sư tổ này của nàng thích thủ công và mỹ thuật, đồng thời cũng nghiên cứu lịch sử , nên hắn đã chọn chiếc bình này.
Locke ngó đi ngó lại, cũng không nhìn ra được tại sao những đường nét trên chiếc bình vỡ này lại tượng trưng cho văn học và nghệ thuật, làm sao lại có giá trị một ngàn Mor vàng.
Tinh hạch của một con ma thú cao cấp mới có giá trị một ngàn Mor vàng, còn cây bút ma pháp của Angelina cũng chỉ có giá tám trăm Mor vàng.
Angelina và Locke dừng lại trước một tòa tháp ma pháp cao khoảng bảy tám mét.
Angelina tiến lên gõ cửa, Locke thì dùng dư quang quan sát tòa tháp ma pháp.
Toà Ma pháp tháp của thầy Angelina lớn và cao hơn nhiều so toà Ma pháp tháp mà hắn từng nhìn thấy khi còn ở Faustain. Nhìn độ cao, thì có vẻ nhiều hơn một đến hai tầng. Xét theo chiều rộng, toà Ma pháp tháp của thầy Angelina chỉ chứa được hai đến ba người, nhiều nhất chỉ có thể làm thí nghiệm.
Dịch: Thương
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận