Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 437: Bán Kiếm

Chương 437: Bán Kiếm
Cuộc sống của cư dân trong thị trấn tốt hơn ở trong làng rất nhiều, chẳng trách có rất nhiều người trong làng muốn sống ở thị trấn, trong khi cư dân trong thị trấn lại khao khát được sống trong thành phố dưới sự cai trị của nam tước.
Đây chính là hy vọng của đại đa số người dân ở vùng đất này.
- Này Keane, tại sao ngươi lại đến thị trấn?
Một đại hán thân trên khoác tấm da dã thú, trên lung mang một cây trường cung hỏi khi nhìn thấy Keane vừa vào thành.
- White ca ca, ta đến thị trấn để mua một số thứ
Keane mỉm cười nói.
White là một thợ săn, phụ thân hắn và phụ thân Keane là chiến hữu từ nhiều năm trước, một sống ở thị trấn và một ở làng, cách nhau khá xa nên ít khi tiếp xúc với nhau, nhưng khi gặp nhau thì nhất định phải chào nhau, lão Blue với phụ thân của White có mối quan hệ không tệ.
- Ừ.
Nhìn thấy Keane xách một cái túi lớn, trong lòng White đại khái hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Mùa vụ mới thu hoạch không bao lâu, nhiều nông dân sẽ xay lúa mạch và mang lên thị trấn để bán.
- Ta đi ra rừng cây ngoài trấn, gặp lại sau!
White xua xua tay nói.
- Hẹn gặp lại!
Keane cũng nói lời cáo biệt.
Ở thị trấn Shaka, nhiều người vẫn nhận ra Keane và chào đón hắn trên đường đi.
Tất cả đều là nhờ vào việc ra trận của phụ thân hắn. Trên dưới một trăm hán tử thanh niên đi theo nam tước từ chiến trường trở về sống ở thị trấn Shaka.
Tất cả người thế hệ trước đều biết nhau
Đầu tiên, hắn đến chỗ thuế lại của thị trấn để giao nộp phí ngũ cốc cho nửa năm đầu, Keane xách một chiếc túi chỉ nặng bằng một phần ba trọng lượng ban đầu và đến một tiệm tạp hóa trong thị trấn có thu mua ngũ cốc.
- Hai trăm mười đồng Diller, tiểu Keane, cất đi!
Chủ tiệm tạp hóa là một ông già gầy gò đầu trọc, đội một chiếc mũ dệt kim.
- Cook thúc thúc, thúc cho ta nhiều thêm mười xu này.
Keane đếm đếm những đồng Diller trong tay rồi ngạc nhiên nói.
- Không nhiêu thêm đâu, cứ cầm đi.
Lão mỉm cười, trên gò má gầy gò hiện ra vài vết nứt, cười nói:
- Lão gia hỏa Blue đâu? Gần đây có khỏe không?
- Khỏe ạ. Đến tỉ tửu tiết năm nay hai lão từ từ ôn chuyện cũ với nhau.
Keane vừa nói, vừa cảm tạ.
Mười đồng Diller không nhiều, nhưng cũng cỡ lợi nhuận gần ba ngày của lão Cook.
Sau khi cáo biệt chủ tiệm tạp hóa, Keane đến lò rèn trong thị trấn.
Không vội mua vải hoa, với số tiền này hắn có thể mua bất cứ lúc nào, Keane phải bán kiếm sắt giấu trong túi ngũ cốc trước.
Kể từ khi chiến tranh kết thúc, Faustain năm nào cũng nghiêm cấm các dụng cụ bằng sắt, nhất là sau khi vị tân quốc vương kế vị vào năm ngoái, ngay cả việc mua dao phay hay cày sắt cũng phải đăng ký trên trấn.
Chỉ những kẻ phiêu bạt không nơi nương tựa, những mạo hiểm giả hành tung bất định mới luôn mang theo vũ khí bất ly thân.
"Keng!Keng! Keng!" Tiếng gõ liên tục không gián đoạn truyền ra từ lò rèn.
Nhiệt độ đầu xuân vẫn còn hơi lạnh, nhưng khi bước đến gần lò rèn, một làn song nhiệt từ lò rèn truyền ra.
Nới lỏng lớp vải lanh dày dặn trên người, Keane đi vào lò rèn.
- Robbins đại thúc!
Hướng về phía trong lò rèn, hô to một tiếng.
“Keng! Keng!” Tiếng gõ đánh dần dần dừng lại, một đại hán với toàn thân cơ bắp ngăm đen từ bên trong bước ra.
- Là Keane à, có chuyện gì vậy?
Đại hán lấy một chiếc khăn màu xám móc trên khung cửa, lau mồ hôi và tro bụi trên người.
- Robbins thúc, thúc nghĩ thanh kiếm này đáng giá bao nhiêu?
Keane từ trong túi ngũ cốc lấy ra một thanh trường kiếm bằng sắt.
Tuy rằng trên lưỡi kiếm có rất nhiều chỗ hỏng, nhưng tổng thể vẫn là sắc bén, thân kiếm sạch sẽ, tỏa ra hàn quang, có vẻ như chủ nhân của thanh trường kiếm này thường xuyên lau sạch nó.
- Thanh trường kiếm của lão Blue?
Robbins hơi ngước mắt lên, chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra thanh kiếm này.
- Đúng thế.
Keane nhẹ gật đầu.
Robbins cùng lão Blue đi tham quân vào nhiều năm trước, hai người bọn họ là huynh đệ trong một tiểu đội, lão Blue trên chiến trường tác chiến hung hãn, Robbins thì là trầm ổn tiến thủ.
Nhìn thấy thanh trường kiếm quen thuộc, Robbins đứng ngây người, tựa hồ là nhớ lại những năm tháng trắc trở ấy.
Robbins không nói chuyện, Keane cũng không dám nói gì, xét theo bối phận, Robbins là đại thúc của hắn, mặc dù đã trưởng thành nhưng Keane vẫn tuân theo thái độ nên có của vãn bối.
Nửa phút sau, Robbins tỉnh lại trong hồi ức, cầm trường kiếm trong tay Keane, cân nhắc một chút nói
- Thanh kiếm này không nặng, đun chảy làm nông cụ thì quá đáng tiếc, chỉ có thể bán cho những mạo hiểm giả qua đường.
Keane không nói chuyện, cung kính ở bên cạnh nghe, hắn biết rõ Robbins đại thúc sẽ không lừa hắn, đây chính là trưởng bối từng giao tình gửi mệnh cùng với lão Blue.
- Năm nay quốc vương bệ hạ mới nhậm chức, lại ban bố lệnh cấm sắt, quặng sắt tăng giá không ít nên thanh trường kiếm này của ngươi có thể bán không ít tiền, nhưng cũng nhiều không đến đâu, ngươi phải có tâm lý chuẩn bị.
Robbins nói.
- Sáu đồng bạc Diller, đây là cực hạn của ta.
Keane nghe được, nhếch miệng nói
- Nhiều quá, Robbins đại thúc, thúc không cần. . .
Robbins phất tay đánh gãy lời Keane muốn nói
- Ta rèn sắt nhiều năm như vậy, sẽ không làm ăn lỗ vốn, ngươi yên tâm đi.
Trong lòng thầm nhớ ơn ý tốt của Robbins đại thúc, Keane nghĩ lần sau lên trên trấn thì mang một ít đặc sản trong nhà cho Robbins đại thúc .
Thanh trường kiếm này Keane vốn nghĩ là bán năm đồng bạc Diller là cao nhất rồi, Robbins đại thúc chắc chắn là lỗ vốn.
Chưa từng lên chiến trường, căn bản không rõ tình nghĩa giữa chiến hữu có bao nhiêu, cuộc sống gian khổ khiến cho cư dân trấn Shaka bận rộn, bôn ba kiếm sống cả ngày, ngay cả ngày lễ tết cũng ít khi qua lại lẫn nhau.
Chỉ có ti tửu tiết mỗi năm một lần thì trấn Shaka cùng thôn dân sáu làng xung quanh mới có thể cùng tụ lại, chung vui mừng lễ hội.
Hàng năm cũng vào thời gian này thì Keane lại cõng lão Blue về nhà vào sáng sớm hôm sau.
Đều ba bốn chục tuổi, sắp tới độ tuổi xuống mồ rồi, trên trăm lão đầu tụ cùng một chỗ uống rượu giống như đúc lúc trước bọn hắn cùng đi tham quân, đám lão già này có thể uống cạn một phần ba rượu của ti tửu tiết .
Keane kỳ thật cũng không lý giải được cái gọi là tình chiến hữu này, hiện tại Faustin quốc thái dân an quốc lực mạnh mẽ, không cần thanh niên đều nô nức hưởng ứng nhập ngũ, Keane cũng không có cơ hội thể nghiệm cuộc sống lúc trước của phụ thân hắn.
- Còn cần gì không, nói luôn đi.
Robbins nhìn Keane nói. Hắn không tin lão Blue bán trường kiếm của mình mà không có lý do.
- Một chiếc nhẫn bạc, không cần quá nặng, đẹp là được.
Keane đỏ mặt nói.
Robbins đăm chiêu nhìn thoáng qua Keane
- Đây, hai đồng bạc Diller ngươi cầm lấy, chi phí chế tạo chiếc nhẫn chỉ bốn đồng bạc Diller là đủ rồi.
Trở lại đi vào phòng lấy hai đồng bạc Diller, Robbins để vào tay Keane.
- Một tuần sau tới lấy.
Nói xong, Robbins đi vào lò rèn.
"Keng! Keng! Keng!" Âm thanh lần nữa truyền ra đều đặn, kèm theo còn có một tiếng hô của Robbins
- Đối xử tốt với thê tử ngươi, còn có bình thường đừng để lão Blue động đậy cái chân tàn đó nữa.
Dịch: Alex
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận