Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 188: U Linh

Chương 188: U Linh
- Còn bao xa nữa mới tới nơi vậy?
Nữ tử tóc xanh lắc lắc mái tóc dài, một tay cầm Ma pháp trượng, tay kia quệt mồ hôi trên trán.
Nàng là Bili, thực lực Ma pháp học đồ nhập môn, có sở trường sử dụng một số tiểu ma pháp điều khiển thực vật.
- Chắc là cũng sắp tới nơi rồi!
Bên kia là Jokin mặc một thân váy đỏ trả lời.
- Đại khái còn khoảng ba giờ đi bộ nữa!
Locke cầm trong tay bản đồ suy nghĩ một chút rồi nói, trong nhóm người này chỉ có Locke là người duy nhất có thể nhìn hiểu được những nét vẽ thô sơ trên bản đồ địa phương.
Locke nắm tay Angelina kéo đi, cùng nhóm người tiến vào sâu trong rừng rậm.
Nơi này khi xưa vốn là một con đường lớn, nhưng bởi vì ít người lui tới, đã mười mấy năm nay không có ai cắt tỉa đám cỏ dại khiến hai bên đường cây cối rậm rạp um tùm, che lấp thông đạo vốn có.
Cho nên bọn họ phải tự tạo ra một con đường mới.
Bên kia, hai người Kỵ sĩ thực tập sơ cấp Bob và Chris đi ở hai cánh của đội, Ma lực trong khu rừng này tương đối mỏng manh, sinh vật ma hóa hầu như không xuất hiện ở đây, tất cả những gì họ cần làm là đảm bảo rằng không có quái thú phổ thông hoặc côn trùng bất ngờ xuất hiện quấy nhiễu.
Cỗ xe ngựa đỗ bên ngoài khu rừng, phu xe và người dẫn đường cũng ở lại đó.
Với địa hình hiểm trở như này, mấy nữ Ma pháp sư là đi lại khó khăn nhất, mắt cá chân của Angelina đã bị đám cỏ dại cào xước hai lần, nếu như Angelina không ngại ngùng, Locke đã cõng nàng trên lưng đi cho tiện.
Còn Jokin bên cạnh rất là xông pha, cùng với mấy Kỵ sĩ đi ở phía trước, hoàn toàn không quan tâm đến muỗi và lá răng cưa trong rừng rậm. Trên cánh tay của nữ nhân này thậm chí có hai vết máu do bị cành cây vô tình cào vào.
Diene, Bili và thành viên cuối cùng của nhóm tên Mina đi sau cùng, cả ba dùng Ma pháp trượng gạt chướng ngại vật bên đường và theo sát phía sau đội.
- Có được một vị hôn phu như vậy thật tốt.
Bili có phần ghen tị nhìn lấy Locke đã cõng Angelina lên lưng.
- Ngươi cũng có thể đến chỗ Chris mà.
Mina mỉm cười và đánh mắt nhìn về phía Chris hiện đang ở phía bên trái của đội.
Cái chuyện Chris thích Bili không phải là bí mật trong nhóm bọn họ, nhưng cô nàng lại chưa từng có lúc nào rung động với nam nhân lúc nào cũng tỏ ra xum xoe tán tỉnh mình kia.
- Hắn ta? Thôi bỏ đi!
Bili lắc đầu.
Nàng ngưỡng mộ những nam nhân có trách nhiệm, có năng lực và nam tính. Chris là một Kỵ sĩ quý tộc cáo quý, đầy sự tao nhã và khí chất quý ông, nhưng điều đó không đáp ứng được mong muốn của Bili.
Mãi cho đến giữa trưa, một trang viên bị bỏ hoang cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt nhóm người.
- Đến rồi!
Jokin dựa vào cái cây lớn bên cạnh thở hổn hển, bài “vận động” cường độ cao như thế này đối với những Ma pháp sư như họ, đặc biệt là những nữ pháp sư quả thực là rất thống khổ.
Đặt Angelina xuống khỏi lưng, Locke liếc nhìn thăm dò tình hình trước mặt.
Những cây cột đá gãy đổ, phế tích trên mặt đất cùng tro bụi trải khắp nơi.
- Chúng ta vào thôi!
Jokin rất hăng hái dẫn đầu.
Khả năng gây sát thương của Ma pháp Hỏa hệ đối với u linh chỉ xếp sau ma pháp Quang hệ, cho nên Jokin mới tự tin đến thế.
Nhóm Locke cũng theo sát phía sau, ba Kỵ sĩ bảo vệ năm Ma pháp sư ở giữa.
- Đội của chúng ta hẳn là xa hoa nhất rồi.
Chris cười. Trong các đội khác nhiều Kỵ sĩ hơn là Ma pháp sư, còn trong đội của họ thì hoàn toàn ngược lại.
Tuy rằng mọi người đều biết nhiệm vụ của chuyến đi này tương đối dễ dàng, nhưng không ai dám xem nhẹ, khinh địch.
Bước vào trang viên, gió thổi hiu hiu mang theo một hồi âm phong lạnh lẽo, bên ngoài nắng chói chang, nhưng nhiệt độ bên trong sơn trang Monchi lại thấp đến mức bất thường.
- Mọi người cẩn thận.
Sắc mặt Jokin cũng thoáng thay đổi, hai con u linh này nghe chừng thực lực mạnh hơn so với dự liệu, thế nên mới có thể gây ra nhiệt độ tương phản cao như vậy.
Nhóm người bắt đầu di chuyển vào bên trong sơn trang.
Khung cảnh tĩnh mịch đến rợn người, bỗng một tiếng “cạch” từ cành cây khô gãy vang lên làm Locke cảnh giác quay người lại, nhưng hóa ra chỉ là do Bob vô ý giẫm phải mà thôi.
Đây là một sơn trang có quy mô vừa và nhỏ, đứng chính giữa phế tích có thể nhìn thấy biên giới bốn phía của sơn trang.
Xung quanh chỉ còn khoảng chục gian phòng đã bị hư hại, còn lại đã thành phế tích dưới sự bào mòn của gió, cát và thời gian.
- Chúng ta đi lục soát từng phòng một!
Lúc này, tách ra hành động là lựa chọn ngu xuẩn nhất, đi theo đội nhóm mới là quyết định an toàn và ổn thỏa.
Đẩy mở một cánh cửa đã bị mạng nhện giăng kín, Locke đi ở phía trước và cũng là người đầu tiên bước vào trong.
Một tay cầm trường kiếm, một tay hơi nâng lên, dùng khiên che bảo vệ đầu.
Trong phòng chỉ có một cái giường cùng mấy cái ghế dựa, đồ lặt vặt cũng không có, trên mặt đất có vài mảnh thủy tinh cùng đồ gốm vương vãi, đôi ủng giẫm lên phát ra thanh âm vỡ vụn rất kích thích lỗ tai.
Angelina và Diene mỗi người cầm một quả cầu pha lê và bắt đầu tìm kiếm từ hai phía của căn phòng, Jokin cũng đưa Ma pháp trượng lên, trên đỉnh của Ma pháp trượng xuất hiện một vệt đỏ nhạt và đã chuẩn bị sẵn sàng để phát động.
Sau một hồi dò tìm, quả cầu pha lê trong tay Angelina và Diene không có phản ứng gì.
Angelina nhìn về phía mấy người còn lại lắc đầu, sau đó họ chậm rãi rời khỏi phòng.
Quả cầu pha lê được thuê từ phân viện Ma pháp sư Hoàng gia Princeton, và nó rất có giá trị, một trong những công dụng nổi bật của nó là quét các biến động nguyên tố ma pháp phụ cận, đồng thời rất hiệu quả trong việc tìm kiếm các sinh vật hư hóa như u hồn.
Do không có bất cứ dấu hiệu nào của dao động ma pháp, điều đó có nghĩa là căn phòng này “sạch sẽ”.
- Sang phòng bên cạnh đi.
Jokin thu hồi lại Ma pháp trượng đã chuẩn bị sẵn tư thế tấn công và nói với mọi người.
Trong lúc những người khác lần lượt đi ra, Locke vô tình phát hiện một mặt tường trong phòng có màu sắc kỳ lạ, hắn bước tới gần quan sát thì thấy nó trông giống như một tấm họa được cuộn lại làm bằng da dê.
“Soạt!”
Locke nhấc lên, phát hiện khoảng đất trống phía sau bức tường không có gì.
Sau khi mở tờ giấy da ra, một đống bụi bẩn cũng kéo theo đó rơi xuống đất.
Đây không phải là một tờ giấy da dê bình thường, mà là một bức tranh sơn dầu, trong tòa nhà giảng dạy của Học viện Kỵ sĩ nghị lực Locke đã nhiều lần nhìn thấy loại tranh này, trên vách tường treo rất nhiều chân dung tiền bối có lịch sử lâu đời, tất cả đều là Kỵ sĩ chính thức trở lên.
Do lâu năm và không được lau chùi nên hoa văn trên bức tranh sơn dầu bị mờ đi, không rõ ràng, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra đó là bức tranh vẽ sườn đồi xanh tươi dưới ánh mặt trời lặn, một bóng người nhỏ màu đỏ ngồi trên sườn đồi nhìn ngắm mặt trời ở phía xa.
Hình vẽ của nhân vật mặc dù không rõ ràng, nhưng Locke có thể nhận ra đó là một bé gái.
- Locke? Còn không mau tới đây!
Thanh âm thúc giục từ ngoài cửa truyền đến của Jokin.
- Đây, ta ra ngay!
Locke tùy ý đặt bức tranh sơn dầu cũ kỹ xuống, sở dĩ hắn dừng chân rồi trầm ngâm ở chỗ bức tranh sơn dầu này là bởi vì cảnh tượng dưới ánh mặt trời lặn rất giống với phong cảnh sau núi nơi hắn từng theo dấu chân lão Locke khi còn nhỏ.
Lại mở ra một cánh cửa gỗ bụi bặm khác, ngoại trừ tản ra bụi mù cùng mạng nhện, căn bản không có một bóng người.
- Đi sang phòng bên cạnh thôi!
Jokin nheo mắt nói.
Chỉ còn lại hai gian phòng.
Locke đi phía trước, còn Angelina theo sát phía sau hắn.
Chris và Bob cầm bảo châu Mies ở cánh bên trái và bên phải.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một luồng hơi lạnh lẽo khác với những căn phòng khác ập đến, mặc dù không nhìn thấy u hồn kia trông như thế nào, nhưng Locke vẫn hơi nổi da gà, hai tay cầm trường kiếm khẽ dùng lực siết.
Ngay lúc ánh sáng bên ngoài chiếu vào phòng bỗng một tiếng thét “Ahhh~~~!” chói tai vang lên, kèm theo đó là âm khí khiến con người có cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Chợt, hai bóng xám từ trên cao lao về phía đám đông với tốc độ cực nhanh.
Người đầu tiên phản ứng lại là Jokin, Ma pháp sư có thực lực Ma pháp học đồ sơ cấp có tinh thần lực vô cùng tốt.
- Hừm, tiếng tru của nữ yêu?
Jokin lạnh lùng nói rồi đưa Ma pháp trượng lên, sau đó niệm chú tạo ra một quả cầu lửa to bằng nắm tay.
Người thứ hai phản ứng lại là Locke, nhờ nhiều năm ở trên chiến trường, Locke đối với kiểu công kích bất ngờ như này có phản ứng tương đối nhanh chóng, ngay sau Jokin, Locke vung trường kiếm lao thẳng về phía bóng đen trước mặt.
U hồn có thể chắn đỡ lực sát thương vật lý, có điều không biết có thể ngăn cản đấu khí Hùng Ưng của hắn hay không, Locke bèn vận chuyển vòng xoáy đấu khí trong bụng, từng tia năng lượng đấu khí thông qua máu cùng kinh mạch vận chuyển đến lòng bàn tay.
Sự khác biệt giữa Kỵ sĩ thực tập trung cấp so với Kỵ sĩ thực tập sơ cấp nằm ở đấu khí trong cơ thể có thể được tách ra khỏi cơ thể trong một thời gian ngắn, không giống như đấu khí hóa hình của Kỵ sĩ thực tập cao cấp, Kỵ sĩ thực tập trung cấp chỉ có thể đưa đấu khí ít ỏi bám vào vũ khí hoặc áo giáp.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi, vũ khí có đấu khí gia trì không chỉ khiến độ sắc bén của vũ khí tăng vọt, còn có thể tạo thành uy hiếp đối với một số năng lượng thể.
Đối mặt với đòn tấn công của Locke và quả cầu lửa của Jokin, hai con u hồn lượn vòng quanh nhau trong không trung phía trên căn phòng và lao về phía đám đông phía sau.
Jokin và Locke làm sao có thể chỉ đứng nhìn, lại một quả cầu lửa nữa lập tức được phóng ra ngoài, dưới lực dẫn dắt của người có tinh thần lực cường đại như Jokin, vẽ thành một đường vòng cung trong phòng và tấn công vào góc bên trái của u hồn.
Nó phát ra tiếng rít đau đớn thống khổ, tốc độ của con u hồn sau khi bị trùng kích rõ ràng đã giảm đi một vài phần.
Thấy vậy, Locke chớp thời cơ nâng trường kiếm lên và lao về phía con u hồn bị thương.
Ngay khi Locke giơ trường kiếm của mình lên và tiếp cận đối thủ, con u hồn bên phải đã ngừng lao về phía những người phía sau, mà đổi hướng quay lại lao về phía Locke, như thể muốn ngăn hắn làm tổn thương đồng bạn của nó.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận