Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 165: Hoang Mạc Ritusen

Chương 165: Hoang Mạc Ritusen
Locke ngáp dài một cái, dựa vào tảng đá duỗi thẳng thắt lưng, đứng dậy vặn vẹo gân cốt phát ra tiếng răng rắc giòn tan, lúc ấy hắn mới cảm thấy dễ chịu và đỡ mỏi hơn nhiều.
Đêm hôm qua thật là kích thích làm sao, nhưng Grace không hề thoải mái, sau khi xong chuyện Locke cũng không mặt dày chen chúc trong xe ngựa cùng hai nữ nhân một lớn một nhỏ kia, nên chỉ đành ra ngoài tìm lấy một phiến đá to cỡ nửa người, miễn cưỡng ngủ cho qua một đêm.
Thân là Kỵ sĩ thực tập sơ cấp, hắn cũng không thể vì một đêm ngủ ngoài mà bị cảm, ngoại trừ tảng đá kia có chút không êm ái.
Sáng sớm, khói bắt đầu bốc lên từ doanh trại.
Locke lấy phần ăn của mình, tiện tay mang theo cả phần của tỷ tỷ và mấy nàng Grace, Grace xem chừng đã giận thật rồi, Locke cần phải dỗ dành nàng một chút mới được.
Quả nhiên, lúc đi gõ cửa xe ngựa, Grace cũng không thèm nhìn Locke, chỉ lấy bữa sáng rồi không nói một lời mà đóng cửa lại. Qua khe hở lúc kéo cửa, Locke nhìn thấy tiểu cô nương Christine mặt ửng đỏ trông vô cùng ngượng ngùng nhìn hắn. Locke ho nhẹ một tiếng rồi đi đưa đồ ăn cho mấy nàng Akano.
Khi Melmos tùng lâm dần biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, cảm giác bị theo dõi cũng nhạt đi trông thấy.
- Các Vu sư của vương quốc Karaman cuối cùng đã thu hồi sự giám sát của mình về.
Một Ma pháp sư mặc áo choàng xanh và đội mũ trùm đầu cảm thán một câu ở cuối hàng.
Locke vừa vặn cũng ở ngay đó, nghe được câu “Vu sư”, mà “Vu sư” là gì hắn cũng chẳng rõ, không lẽ cũng là Ma pháp sư sao? Tuy rằng rất tò mò, nhưng Locke không hỏi.
Hắn chỉ biết vị Ma pháp sư kia tên là Nolan, tính cách tương đối quái gở, Locke chưa bao giờ có cơ hội tiếp cận Ma pháp sư này.
Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước, cảnh sắc chung quanh dần dần thay đổi, liên tiếp đi hai ngày, rừng rậm càng lúc càng thưa thớt, cỏ dại ven đường cũng lần ít đi và thấp hơn, cho đến khi mặt đất chỉ còn một mảng trống không.
- Chúng ta tới quốc gia tiếp theo rồi sao?
Locke vừa lau mồ hôi trên trán vừa hỏi phụ tá.
Vương quốc Karaman nổi tiếng với rừng rậm và thảo nguyên bát ngát, hắn chưa bao giờ nghe nói về Bãi đất Gobi, đây chắc hẳn là địa phận của quốc gia tiếp theo.
Phụ tá Bender lôi từ trong ngực ra tấm bản đồ ra nhìn một hồi.
- Đúng vậy, chúng ta đã đến lãnh thổ vương quốc Ritusen rồi, kế tiếp là chuẩn bị băng qua hoang mạc Ritusen.
Locke nghe xong lộ trình kế tiếp cũng chẳng biết nói gì, bọn hắn phải băng qua một hoang mạc cơ đấy.
- Phía trước hẳn phải có một ốc đảo.
Bender chỉ vào bản đồ, nói với Locke.
- Được, để đội xe tiếp tục đi, đến ốc đảo chúng ta sẽ nghỉ ngơi.
Locke hạ lệnh.
Trong đoàn xe, bên trong cỗ xe của Kỵ sĩ Roma, Angelina và Tử tước Cage lặng lẽ ngồi ở một bên.
- Quãng đường còn lại ta không thể đi cùng nữa.
Kỵ sĩ Roma nói.
Nhiệm vụ của hắn là hộ tống Angelina qua khỏi Vương quốc Karaman, giờ bọn họ đã cách xa biên giới của Vương quốc Karaman, hắn đi theo nữa cũng chẳng ích gì, vương quốc cần hắn tọa trấn.
- Vâng.
Angelina đáp, nàng là người có quyền lực cao nhất ngoại trừ Kỵ sĩ Roma trong đoàn xe.
- Hành trình phía trước, nhất định phải bảo vệ công chúa Angelina thật tốt.
Kỵ sĩ Roma nghiêm túc dặn dò Tử tước Cage.
- Rõ, ta sẽ không để công chúa bị tổn thương dù chỉ một sợi tóc!
Tử tước Cage đứng thẳng người bảo đảm.
Trong toàn đội xe, chỉ có Kỵ sĩ Roma và Angelina biết hắn ta là người mạnh nhất trong toàn đội ngoại trừ Kỵ sĩ Roma. Thực lực của Kỵ sĩ thực tập cao cấp đỉnh phong không phải dạng vừa, hơn nữa trong toàn bộ Faustain thì kẻ ở cấp độ đó cũng không có hơn 5 người.
Ngay cả vị Ma pháp sư Nolan có thực lực cường đại, nếu bị hắn tiếp cận rất có thể bị giết ngay lập tức trước khi chiếc khiên ma thuật kịp tung ra.
Ma pháp sư chỉ có thể được coi là kinh khủng khi khoảng cách hoặc thực lực cách xa đối thủ, bình thường không có nhiều Ma pháp sư rảnh rỗi đến mức chọn chiến đấu với Kỵ sĩ ở khoảng cách gần.
Sau khi truyền đạt và dặn dò những chuyện hệ trọng với Tử tước Cage, đợi khi Tử tước Cage lùi ra ngoài, Roma tiếp tục nói chuyện với Angelina.
- Ngươi nhớ bảo quản tốt những cái vảy này.
Nói rồi trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một đống vảy màu tím trông rất bắt mắt, trong lúc đó Kỵ sĩ Roma vẫn cứ là ngồi yên không xê dịch.
Xem chừng vị Kỵ sĩ này cũng là người có trang bị không gian, hơn nữa còn là loại cao cấp, chưa cần kể đến những thứ khác, ít nhất chiếc xe ngựa này cũng là một vật phẩm không gian có giá trị không nhỏ.
- Vâng.
Angelina nâng một viên ngọc trai màu đen đeo trên cổ, đưa tới trước đống vảy màu tím rồi thu vào trong đó.
Viên ngọc trai đen này cũng có thể coi là quốc bảo của Faustain, nó được quốc vương đặc biệt chuẩn bị cho Angelina.
Thực ra trên ngón tay Angelina cũng có một chiếc nhẫn không gian, đó là quà chia tay của sư phụ Crimea tặng nàng, đương nhiên, không gian không lớn như trong ngọc trai đen.
Hơn hai trăm vảy từ siêu Giai ma thú gộp lại thành một kích thước lớn, chiếm khá nhiều diện tích và chỉ có viên ngọc trai đen này mới có thể chứa được.
Thấy Angelina cất đống vảy màu tím đi, Kỵ sĩ Roma tiếp tục nói:
- Tổng cộng có 210 cái vảy, 200 cái là cho Kỵ sĩ Garcia, còn lại mười cái ngươi có thể giữ lại, sẽ rất có ích cho việc ấp trứng Hạt Long.
- Đa tạ Roma gia gia!
Angelina cúi người hành lễ, đây chắc hẳn là do Kỵ sĩ Roma lấy được từ Bá chủ Hạt Long.
- Ừm, tóm lại đi đường cẩn thận đấy!
Kỵ sĩ Roma cũng rất để tâm đối với sự phát triển của Angelina.
Vài giờ sau, Locke đứng bên cạnh Angelina và nhìn Kỵ sĩ Roma bay lên bầu trời về phía vương quốc Faustin cho đến khi hắn biến mất dạng.
- Thật là hâm mộ người có thể bay.
Locke cảm thán.
- Chỉ cần trở thành Kỵ sĩ chính thức liền có thể phi hành!
Angelina cười nói.
Locke không đáp lại, Kỵ sĩ chính thức cơ đấy, ha ha, hắn ngay cả Kỵ sĩ thực tập trung cấp còn chưa bò lên đến nơi.
Tựa hồ đoán được Locke đang suy nghĩ điều gì, Angelina xua xua tay, trịnh trọng nói:
- Không cần lo lắng, chờ khi ta đạt tới Ma pháp học đồ cao cấp học được Phi Tường Thuật, tới lúc đó sẽ đưa ngươi phi hành cùng!
Locke hơi chun mũi, không coi là thật, Angelina hiện giờ mới chỉ là Ma pháp học đồ sơ cấp, còn chưa bằng hắn.
Hoang mạc Ritusen thực sự xứng tầm với danh xưng “hoang mạc”, nhóm Locke tiến vào Bãi đất Gobi được ba ngày rồi, lúc đầu còn gặp được một vài ốc đảo, về sau Bãi đất Gobi dần dần biến thành sa mạc, gần như không còn thấy bất kỳ một sinh vật sống nào. Cũng may nhờ những người hướng dẫn giàu kinh nghiệm của đoàn sứ giả, dặn dò mỗi người mang theo nhiều nước dự trữ.
Dưới cái nắng nóng như thiêu như đốt, Locke gặm một con rắn mối nướng vừa được một người trong đoàn gửi tới, con rắn mối này to chừng cỡ cánh tay, chắc hẳn đang nằm sấp ở đâu đó để giải nhiệt, nào ngờ bị đám binh lính phát hiện rồi thành ra thế này. Cách ăn của bọn họ cũng rất đặc biệt, không cần nướng, chỉ lột da rồi lăn qua trong cát, sau đó dội nước lên trên, rửa sạch cát và máu là có thể ăn luôn, mùi vị vẫn còn nguyên.
Tuy là trông hơi đẫm máu, nhưng Locke không quan tâm mà ăn một cách say sưa ngon lành.
- Ca ca, ốc đảo tiếp theo ở đâu?
Christine đội mũ rơm, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới nhiệt độ cao như vậy mà không hề bị rám nắng, ngược lại trông càng trắng hơn, trên trán cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Locke ăn hết thịt bèn ném con rắn mối đi, xoa xoa tay, đi tới đón lấy Christine, mấy ngày nay cô bé chịu khổ rất nhiều, trời lạnh cũng không sao, có thể mặc thêm y phục và đốt lửa trại, nhưng mà nóng thì thực sự không có cách nào cả. Locke không thể triệu hồi gió hay biến ra nước lạnh.
Áo giáp Locke mặc khi trước cũng phải cởi ra, lúc này hắn còn mặc giáp xích, chẳng khác nào tự thiêu.
Nhắc mới nhớ, đã gần một tuần kể từ khi họ tiến vào phạm vi ảnh hưởng của vương quốc Ritusen, cho đến nay vẫn chưa thấy bóng dáng một ai. Chiếu theo lẽ thường nếu như có một đoàn xe ngựa hơn trăm người bước vào quốc gia mình, ít nhiều cũng phải cử người tới trinh sát, nghe ngóng tình hình mới phải.
Sau khi thảo luận vấn đề trên với một số tiểu đội trưởng trong đội, Locke mới biết hóa ra người ta đã sớm gửi “người” đến đây rồi.
Locke chụm bàn tay che mắt, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cao, dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt, mấy con trông như kền kền và đại bàng đang bay lượn quanh đoàn xe sứ giả.
Vương quốc Ritusen là một vương quốc bộ lạc sống bằng nghề chăn thả và hái lượm, dân số chủ yếu hoạt động ở phía đông của vương quốc vì có nhiều ốc đảo và đồng cỏ.
Nơi mà nhóm Locke đi qua là phần phía tây của vương quốc Ritusen, sa mạc liên miên và Bãi đất Gobi khiến ngay cả những người bản địa của vương quốc Ritusen cũng không muốn nán lại đây lâu.
Thuần hóa dã thú là sở trường của họ, mọi loài chim trong sa mạc đều có thể trở thành tai mắt, ngay đến động vật cũng có thể chỉ huy được.
Những đàn sói vô tung vô ảnh chính là điểm nương tựa của bọn họ ở hoang mạc Ritusen.
Vương quốc Ritusen luôn có mâu thuẫn với vương quốc Karaman ở phía nam, có câu nói, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, mặc dù vương quốc Faustain không thiết lập quan hệ ngoại giao với vương quốc Ritusen, nhưng quan hệ giữa hai quốc gia vẫn tương đối tốt đẹp trong hai năm qua.
Sắc trời tối dần, màn đêm buông xuống, mọi người trong đoàn sứ giả đều thở phào một hơi, buổi tối là thời điểm bọn họ mong chờ nhất trong một tuần này, nhưng không ai dám thả lỏng quá mức vì ban đêm cũng khó sống giống ban ngày.
Ngoài cái lạnh cóng đến thấu xương, những dã thú trong hoang mạc cũng bắt đầu lùng sục đi săn mồi vào ban đêm.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận