Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 665: Thời Đại Tận Thế

Chương 665: Thời Đại Tận Thế
Locke vỗ nhẹ bả vai Trương Đồng rồi đi về phía khu nghiên cứu khoa học trong quân doanh. Hắn nghe nói bên kia có rất nhiều nhân tài ngành đặc biệt của tỉnh Tấn. Cho nên cũng muốn đến học hỏi xem những thứ mà hắn chưa từng được thấy trong vị diện này.
-Locke đại ca, ngươi cũng là người của đạo môn à?
Mã Hiểu Hiểu đi theo sau Locke hỏi.
-Ta nghe Trương đại ca nói, người trong đạo môn không thể kết hôn có phải là thật hay không?
-Ngươi muốn đi đâu, đưa ta theo có được không?
Locke quay đầu trừng mắt nhìn Trương Đồng rồi bất đắc dĩ kéo Mã Hiểu Hiểu đi về phía quân doanh.
Lần trước Mã Hiểu Hiểu biết rõ Locke có hứng thú với tất lụa chắc chắn là do tên tiểu tử Trương Đồng này cáo mật. Tên nhóc này không thể giữ mồm giữ miệng được rồi.
Locke không hề giải thích nhiều với Mã Hiểu Hiểu, mà Mã Hiểu Hiểu cũng biết tính cách của Locke cho nên cũng không hỏi nhiều.
Trong phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học bận rộn, ngoại trừ Mã Tư Lệnh còn có một người quen Locke đang đứng đây.
-Là ngươi.
Locke nhìn người phụ nữ trưởng thành tóc đen đang cầm hai ống nghiệm mỉm cười nói.
Người phụ nữ này chính là người đã phát hiện ra Locke khi hắn tiến vào căn cứ quân sự.
Người phụ nữ trưởng thành đeo kính đen cũng nhận ra thân phận của Locke, nàng không hề để ý đến Mã Tư Lệnh vẫn đứng gần đó mà trực tiếp nói với Locke.
-Ta rất tò mò về tinh thần lực của người, có thể cho ta kiểm tra nó bằng một số dụng cụ chuyên môn được không?
-Không có hứng thú.
Locke quay đầu để lại một cái ót cho cô gái tóc đen.
---------------------------
Hôm nay là thứ bảy, Đổng Thanh, thân là sinh viên năm ba của một trường đại học hạng hai ở thành phố Nguyên, đáng lẽ hắn phải đi làm gia sư. Tuy nhiên hôm qua phụ mẫu của đứa trẻ đã gọi điện thoại cho Đổng Thanh nói rằng con mình bị bệnh, bảo hắn không cần đến. Nên hắn đã mất đi cơ hội kiếm được hai ngày tiền sinh hoạt.
-Tên nhóc này chắc chắn là đang ham chơi giả bệnh.
Đổng Thanh vừa nghĩ vừa nằm trên chiếc giường trong căn nhà thuê rộng khoảng hai mươi mét vuông.
Học sinh của hắn là một cậu bé học lớp sáu, là một đứa nhóc tinh nghịch như quỷ, đầu óc còn lanh lợi hơn cả người lớn. Đổng Thanh thường xuyên bị cậu bé này trêu chọc.
Từ sáng đến chiều, Đổng Thanh đều nằm trong nhà trọ. Hắn là một trạch nam, bình thường chỉ cần ôm máy tính cũng đủ khiến hắn tiêu hao thời gian một ngày.
Bữa sáng không ăn, bữa trưa chỉ tùy tiện ăn chút bánh quy. Mãi đến tối bụng của Đổng Thanh mới réo lên ục ục.
-Sao Tiểu Nhã vẫn chưa về nữa?
Đổng Thanh nhìn trời bên ngoài càng lúc càng tối, trong lòng có chút lo lắng.
Hắn là một sinh viên xuất thân từ một gia đình trung lưu, may mắn thi đậu đại học rồi trở thành một sinh viên đại học đáng tự hào. Ở trường, hắn có biệt danh là Muộn Như Bình - Bình Dầu Buồn Bực. Nhưng tên Muộn Như Bình này, dưới tình hình tất cả các anh em trong ký túc xá không biết, hắn đã âm thầm hẹn hò với một nữ sinh vào năm hai.
Tiểu Nhã kém hơn hắn một tuổi, là một cô gái nhỏ nhắn, ngoại hình có thể miêu tả ở mức trung bình. Tuy nhiên Đổng Thanh nghĩ rằng bạn gái của hắn hơn hẳn các hoa khôi hoa hậu giảng đường kia. Cho nên mọi người thường hay nói, người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Trong hơn nửa năm nay để trải qua cuộc sống sinh hoạt vui vẻ không biết xấu hổ, Đổng Thanh đã cắn răng chuyển ra ký túc xá mà thuê trọ cùng với Tiểu Nhã ở bên ngoài.
Cho dù căn nhà ở thành phố Nguyên là một căn phòng giá rẻ khoảng hai mươi mét vuông, nhưng đối với một sinh viên nghèo như hắn thì đây cũng là một khoản chi phí không hề nhỏ. Cho nên hai vợ chồng lần lượt tìm thêm công việc bán thời gian.
Ngoại trừ buổi gia sư cả hắn vốn phải đi ngày hôm nay, ngày mai hắn còn có một lớp dành cho học sinh lớp mười một. Đó mới là khoản tiền lớn, số tiền mà hắn kiếm được trong hai giờ cũng đủ để hắn và Tiểu Nhã đi ăn một chầu lẩu buffet.
Trừ những cái đó ra, bình thường Đổng Thanh còn đi phát tờ rơi, cũng như làm giáo viên dạy thay ở trường. Tất cả đều vì cuộc sống tốt đẹp hơn, tuy mệt mỏi là thật nhưng Đổng Thanh cảm thấy khá ổn.
Hắn nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ ở góc dưới bên phải của máy tính, đã là 7:50 rồi. Khuôn mặt Đổng Thanh lộ vẻ lo lắng, bình thường thì Tiểu Nhã sẽ về vào khoảng 7 giờ, sau đó hai người sẽ chuẩn bị đồ đạc rồi ăn tối cùng nhau.
Tiểu Nhã cũng làm bán việc thời gian, nàng đang là một nhân viên bán hàng trong cửa hàng quần áo nhỏ. Bình thường 6:30 nàng sẽ tan tầm, sau đó sẽ bắt xe buýt rồi về lại căn phòng nhỏ của bọn họ.
Đổng Thanh là một người khép kín nhưng hắn rất quan tâm đến bạn gái của mình. Sau khi đợi thêm 5 phút nữa, hắn cảm thấy hoảng sợ lo lắng, máy tính bên này bỗng nhiên đứt mạng. Đổng Thanh dứt khoát quăng con chuột xuống, rồi mặc áo khoác lông trên kệ, xuống dưới lầu để chờ Tiểu Nhã.
Nhiệt độ không khí cuối tháng mười hai rất là lạnh, nhất là những thành phố phía bắc như thành phố Nguyên. Đổng Thanh dậm chân hi vọng có thể xua tan được cái lạnh trên người mình.
Những người thuê phòng ở xung quanh hắn vô cùng ít, khu vực này vốn là nơi bị phá dở, nếu không hắn cũng không thể thuê được với giá rẻ hơn.
Nhưng mà cũng không thể kéo dài được bao lâu, qua hai tháng nữa chính phủ sẽ cử một đội phá dở, tháng sau hắn và Tiểu Nhã phải khắp nơi tìm chỗ ở.
Đèn đường lúc sáng lúc tối, một cơn gió lạnh thổi đến khiến cho tay áo của Đổng Thanh nổi cả da gà.
Đổng Thanh thật ra là một người rất dũng cảm. Nếu không thì khi hắn học năm thứ hai cũng sẽ không dám chặn Tiểu Nhã trước cổng trường rồi mặt dày thổ lộ với người ta. Hoàn cảnh yên tĩnh xung quanh cũng không thể đánh bại Đổng Thanh. Trước đó hắn đã thức suốt vài đêm liên tiếp để chơi game cũng không có gì hơn thế.
-Mấy diễn đàn nước ngoài hôm nay vắng vẻ quá, trang web bị chặn hết rồi à?
Có lẽ là chờ đợi quá lâu, Đổng Thanh bắt đầu chuyển sự chú ý đến những chuyện kỳ lạ đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Đổng Thanh là một trạch nam trong đám dân kỹ thuật, hắn thường xuyên vượt rào để xem các trang web lớn ở nước ngoài. Tuy nhiên hắn không giỏi ngoại ngữ cho nên bình thường đều là Tiểu Nhã phiên dịch cho hắn.
Thông qua các diễn đàn mạng lưới ở nước ngoài, Đổng Thanh có thể trò chuyện với bạn bè quốc tế về các quê quán, văn hóa của quê hương mình. Mạng lưới khoa học kỹ thuật thời đại mới có thể khiến cho những người cách xa vạn dặm liên lạc được với nhau, phải nói rằng đây là một điều kỳ diệu.
Đổng Thanh nhớ đến vừa rồi máy tính đột nhiên mất kết nối internet, suy đoán không biết là khối cáp quang nào đã bị lỗi, khu vực này phá vỡ cũng cũng không quá nhiều mà.
Ở ngã tư xa vẫn không có dấu hiệu xe cộ qua lại, Đổng Thanh càng ngày càng lo lắng cho bạn gái.
Cuối cùng, hai chiếc xe buýt nối tiếp nhau tiến về trạm dừng của Đổng Thanh.
-Chết tiệt, tên tài xế này say rượu rồi à?
Dịch: Thảo Hiền
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận