Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 677: Thời Đại Tận Thế (3)

Chương 677: Thời Đại Tận Thế (3)
Buổi sáng hôm nay thật dịu dàng và rực rỡ đối với những quân nhân Vũ Hương đã chiến đấu đẫm máu suốt đêm.
Tuy đang là mùa đông nhưng hơi ấm chứa đựng trong ánh bình minh đã khiến tất cả những người lính cảm nhận được hơi ấm đều trút bỏ chút sức lực cuối cùng và tận hưởng giây phút bình yên này.
Quân doanh gọn gàng ngày xưa nay nhuốm đầy những vật thể màu đỏ, đen, trắng.
Sau một đêm lên men, những thứ dính nhớp bất thường này giờ đây lần lượt đông thành những mảng cứng đờ, dẫm lên cảm thấy buồn nôn vô cùng.
- Thành phần này rất kỳ lạ, nhanh chóng thu thập lại, bắt đầu thí nghiệm sau khi ta trở lại phòng thí nghiệm.
Thục nữ đeo kính đen là một dị loại ở trong quân doanh. Khi tất cả binh lính đều mệt mỏi đến mức chẳng muốn nhúc nhích, chỉ có người này vẫn minh mẫn sau một đêm thức trắng.
Một nhóm người mặc áo khoác trắng đi lên thu thập các loại mẫu vật, chủ yếu là máu của Hoạt Thi và nội tạng của thú biến dị.
Bên trong thùng thủy tinh được bịt kín, thậm chí còn có một Hoạt Thi không có phần thân dưới, chỉ còn lại nửa vai, cổ và đầu nhưng vẫn tràn đầy sức lực đang muốn nhào lên cắn người.
Khắp nơi là khói và lửa, tạm thời vẫn chưa có ai dọn dẹp tàn tích sau trận chiến đêm qua.
Súng máy hạng nhẹ ở xa vẫn đang nả đạn liên tục, mục tiêu của bọn họ không phải là Hoạt Thi và thú biến dị, mà là những mối đe dọa từ trên trời.
Mùi máu nồng nặc trong quân doanh Vũ Hương đã thu hút một đàn lớn chim biến dị khát máu đến đây kiếm ăn.
Ai có thể nghiền nát những con thú biến dị trên mặt đất, nhưng nàng không thể làm gì trước những con chim trên bầu trời vì nàng không thể bay.
Tuy nhiên, chính vì có sinh vật cự nhân Hellfire Ai ở đây nên đám chim biến dị đang chờ cơ hội mà không dám quá phô trương.
Những người lính kiệt sức đó thật khó có thể ngủ ngon giữa tiếng súng ầm ầm.
Trong số đó, có nhiều sĩ quan cấp thấp vẫn chưa ngủ.
Vương Quân từng là đội trưởng.
Hắn hiện là trung đội trưởng đại diện, bởi vì sau khi trung đội trưởng của hắn biến thành Hoạt Thi ngày hôm qua, hắn là người đầu tiên phản ứng, giữ lấy và chặt đầu Hoạt Thi này.
Vì vậy, đại đội trưởng xem trọng hắn, phong hắn làm trung đội trưởng đại diện.
Thăng chức và làm giàu là giấc mơ trong lòng mỗi người lính, chẳng qua Vương Quân vừa hoàn thành một bước trong giấc mơ của mình, lại không cảm thấy vui mừng hay phấn khích trong lòng.
Đội của hắn có tổng cộng tám người, bao gồm một tiểu đội trưởng, một đội phó, cộng thêm sáu binh sĩ, bình thường đều là huynh đệ cùng ngủ chung một phòng ký túc xá.
Trong trận chiến đêm qua, những người duy nhất sống sót sau cơn bão năng lượng âm là hắn và hai người lính khác cuối cùng chỉ còn lại hắn và một tiểu tử hai mươi tuổi được gọi là Nhị Lưu Tử.
Cái biệt danh “Nhị Lưu Tử” được Vương Tuấn và các huynh đệ của hắn đặt cho tiểu tử này, bởi vì gia hỏa này luôn lười đi tập luyện, mỗi lần tập thể dục buổi sáng và tối thường đến muộn vài phút, dù Vương Quân có làm cách nào cũng không khiến hắn thay đổi được.
Tuy nhiên, sau trận chiến này, Nhị Lưu Tử đã trở thành thân huynh đệ cuối cùng của hắn.
Vương Quân không thể nào quên được cảnh tượng tối qua khi Nhị Lưu Tử cầm súng máy hạng nhẹ yểm trợ cho mình, cũng không thể quên cảnh tượng người huynh đệ khác của mình là Triệu Hàn sau khi bị Hoạt Thi cắn chết, Nhị Lưu Tử đã nhặt quả lựu đạn muốn xông lên báo thù.
Đi đến phía sau một pháo đài gồ ghề, nhiều binh sĩ nghiêng ngả nằm nghỉ ở đây, trên mặt đất có rất nhiều xác chết chưa được dọn dẹp kịp thời, không ai quan tâm, bởi vì những người chết đều là đồng đội của bọn họ.
Trong một miệng hố bom, Vương Tuấn đã tìm thấy Nhị Lưu Tử.
Nhị Lưu Tử đang ôm một 'người' ngủ say.
Sau khi vỗ nhẹ người Nhị Lưu Tử, Vương Quân đưa cho hắn chiếc bánh mì. Trong trại mới vừa phân phát thức ăn, Vương Quân dùng thân phận trung đội trưởng đại diện lấy hai chiếc bánh bột ngô.
- Đội trưởng, ta vẫn chưa muốn ăn, Triệu Hàn bảo lạnh.
Nhị Lưu Tử nói.
Vương Tuấn liếc nhìn thi thể bị Nhị Lưu Tử ôm, nước mắt không ngừng chảy xuống từ đôi mắt của tráng hán này, Triệu Hàn chính là một người huynh đệ còn lại cùng sống sót qua cơn bão năng lượng âm với bọn họ, nhưng nếu lấy chiếc mũ quân đội kia xuống thì có thể thấy một vùng máu thịt lớn từ sau đầu đến đốt sống cổ của hắn đã bị cắn nát.
Bình thường người có mối quan hệ tốt nhất với Nhị Lưu Tử là Triệu Hàn, bởi vì chỉ có Triệu Hàn là không coi thường Nhị Lưu Tử hết ăn rồi nằm, cũng chỉ có Triệu Hàn xem Nhị Lưu Tử như huynh đệ.
- Đừng nói nhảm nữa! Ăn mau cho lão tử! Ăn xong thì đi với lão tử nhận quần áo, Tiền Lưu và Chu Vũ đã trở thành Hoạt Thi rồi. Khi còn sống bọn họ là huynh đệ của chúng ta, không thể để bọn họ chết không yên thân được.
Vương Quân mắng Nhị Lưu Tử một câu.
Nhị Lưu Tử nghe vậy bèn đặt xác Triệu Hàn xuống, ngồi dậy, lặng lẽ cầm lấy bánh mì Vương Quân đưa, nhét vào miệng.
Những nhân loại biến dị thành Hoạt Thi đã thay đổi diện mạo rất nhiều so với hình dáng ban đầu, phải chặt đầu mới chết, điều này khiến toàn bộ xác chết của các Hoạt Thi trong quân doanh trở thành một mớ nát bươm.
Vương Quân không có yêu cầu xa vời rằng có thể tìm thấy xác của huynh đệ, hắn chỉ cần từ trong đống xác nát bét kia đào ra quân số và thẻ tên của bọn họ là được, sau đó hắn và Nhị Lưu Tử sẽ ra ngoài doanh trại, đào mộ cho bọn họ.
Ở Hoa Quốc, người chết được an táng trong mộ phần.
Trong toàn bộ quân doanh, còn có rất nhiều binh sĩ sống sót như Vương Quân, Nhị Lưu Tử, trận chiến khốc liệt đêm qua khiến bọn họ đều cảm thấy trong lòng có tảng đá lớn đè xuống.
- Tình hình thống kê thế nào rồi?
Mã tư lệnh hỏi hai sĩ quan tham mưu đứng trước mặt hắn trong sở chỉ huy.
- Lữ đoàn có năm ngàn ba trăm hai mươi bảy người, hiện nay người còn sống sót là một ngàn hai trăm sáu mươi lăm người, trong đó người bị thương nặng là ba trăm sáu mươi hai, người bị thương nhẹ là năm trăm tám mươi chín.
Một tham mưu nói.
- Đạn dược vật tư tổn thất nghiêm trọng, ngoại trừ tiêu hao hết một phần ba kho dự phòng dưới quyền chỉ huy ra, tổn thất lớn nhất trong chiến đấu là kho đạn số hai và số ba bị ảnh hưởng dẫn tới nổ tung.
Một khác tham mưu báo cáo.
- Chỉ còn lại hơn một ngàn hai trăm người thôi sao…
Mã Tư lệnh lẩm bẩm nói.
Sau đó hắn còn nói thêm.
- Dược phẩm có đủ hay không, những người bị thương nhẹ hay nặng ta muốn đều phải cứu chữa được hết!
Một tham mưu lộ ra vẻ khó xử, nhưng vẫn báo cáo chi tiết.
- Dược phẩm của chúng ta tổn thất nhiều hơn so với đạn dược, hiện tại chỉ có sở chỉ huy là còn thừa lại một chút đồ dự phòng, muốn có đầy đủ dược phẩm phải đi Vũ Hương lấy, nơi đó có một bệnh viện thị trấn và vài phòng khám cỡ nhỏ, hẳn là có hàng tồn.
- Vũ Hương.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận