Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 220: Ma Ngưng Quả

Chương 220: Ma Ngưng Quả
Nàng nhìn kỹ Locke hồi lâu, thấy hắn tựa hồ không hề nói dối, Jokin mới thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí trong nháy mắt trở nên hài hòa hơn:
- Cám ơn ngươi!
Jokin nói. Đây hẳn là lần đầu tiên nàng nói lời cảm ơn tới Locke.
- Không có gì, không có gì!
Locke vội vàng xua tay, trong lòng làm chuyện xấu tất nhiên không chú ý tới đây là lần đầu tiên Jokin cảm ơn hắn.
Jokin dùng khăn tay lau hồi lâu, vết bẩn trên váy vẫn không đi hết, nàng đành từ bỏ, trong nhẫn không gian cũng có thể thay y phục, nhưng nàng cần chui vào túi ngủ mới tiện để thay.
Chẳng lẽ nàng lại thay y phục trước mặt một gã đàn ông thô kệch như Locke?
Khó khăn cũ qua đi khó khăn mới lại ập đến, giờ nàng còn phải trèo lên cái cây cao hơn chục mét kia. Jokin đứng trước gốc cây lưỡng lự hồi lâu, cú ngã ban nãy đã để lại trong lòng nàng một ám ảnh quá lớn, bây giờ nhìn cái cây cao như vậy, nàng thận chí còn cảm thấy sợ hơn lúc đầu.
- Ta cảm thấy chân của ngươi hình như bị trẹo rồi, để ta giúp ngươi lên đó!
Locke đương nhiên biết vì sao Jokin lại bất động lâu như vậy, chột dạ suốt từ nãy tới giờ nên có cơ hội hắn lập tức ra mặt giải cứu.
- Hả? Vậy đâu có được, không cần đâu.
Với tính cách trước đây của Jokin, được là được mà không được là không được, chứ không phải ngữ khí không kiên định như hôm nay.
Locke biết rõ nguyên nhân nên không lãng phí thời gian, dứt khoát tiến lên ôm lấy eo Jokin, giống như giúp Bili trèo lên lên cây, động tác rất nhanh nhẹn nhoáng một cái đã đưa Jokin đến bên túi ngủ.
Không biết là do nàng vẫn còn sợ hãi với trải nghiệm trước đó hay vì quá xấu hổ, trong suốt quá trình nàng không dám nhìn Locke, thay vào đó mà chỉ khẽ nép vào ngực Locke như một tiểu nữ nhân yếu đuối.
Đợi lúc tới nơi, Jokin lập tức buông Locke ra.
- Xin lỗi, làm vấy bẩn y phục của ngươi rồi.
Jokin nhìn thấy vài vết nhơ trên cơ thể mình đã dính lên ngực Locke.
- Không sao, không sao đâu, y phục của ta còn dơ hơn!
Locke xua tay.
Trên y phục của hắn quả thực dính nhiều bùn, nhưng toàn bộ đều ở sau lưng, là do ban nãy đỡ Jokin, còn phần lưng của hắn hoàn toàn ma sát với mặt đất.
Về phần vết bẩn trên ngực chính là do Jokin chạm vào tạo thành.
Sau khi đưa Jokin lên, Locke thấy không thể cứ tiếp tục ở đó kéo dài không khí khó xử giữa cả hai, hắn chào một câu rồi nhảy trở lại dưới gốc cây, tối nay hắn phải thức đêm nên cần tìm một vị trí có tầm nhìn tốt.
Đoạn từ trên cây nhảy xuống, Locke nghe được loáng thoáng câu “Cám ơn Locke” .
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được cô nàng bướng bình Jokin nói chuyện với mình nhẹ nhàng như vậy, Locke ngẩng đầu nhìn lên thân cây, muốn xem Jokin có biểu tình gì, đáng tiếc nàng ta đã chui vào túi ngủ, không cho hắn thêm cơ hội.
Locke dù lòng vẫn còn tò mò nhưng chỉ đành rời khỏi đó, tìm một địa điểm phụ cận có tầm nhìn rõ ràng làm địa điểm canh gác đêm nay, đồng thời lấy y phục trong nhẫn không gian ra thay.
Locke mặc quần áo mới xong xuôi, nhìn thấy Chris và Bob cách đó không xa cuối cùng cũng đã chỉnh xong cảnh giới tuyến và cạm bẫy, liền gọi với dặn dò cả hai:
- Bôi thuốc và đi ngủ sớm đi!
Vết thương mà họ gặp phải trông có vẻ đáng sợ, nhưng trên thực tế, với khả năng tự chữa lành mạnh mẽ của Kỵ sĩ thực tập sơ cấp thì đó không phải là vấn đề lớn, với lọ thuốc do Angelina phân phát cho, vết thương của họ đoán chừng khi ngủ một giấc và thức dậy vào sáng mai sẽ ổn hơn phân nửa.
- Được!
Bob đáp lại, còn Chris chỉ ựm ừ một cách yếu ớt, hắn hiện tại đang ở trong trạng thái “thất tình”, mặc dù còn chưa chính thức yêu.
Đầm lầy quả thực không yên tĩnh vào ban đêm, các loại phi cầm tẩu thú đều tụ tập ở đây, nguồn nước trong Saline sâm lâm phần lớn đều mang tính kiềm, ngoại trừ một số loài đặc biệt, những sinh vật bình thường không thể uống được.
Vũng lầy có diện tích nhỏ này ấy vậy mà trở thành chiến đài của rất nhiều sinh vật đến tranh đoạt, may mắn là nhóm Locke nằm trên các thân cây cao hơn mười mét, nên hầu hết Ma thú đều không thể quấy rối bọn hắn.
Locke không có hứng thú xem phía dưới chiến đấu với nhau, hắn chỉ cần cẩn thận không để Ma thú nào quấy rầy mấy người đang ngủ là được.
Cũng may tối đó hai con vượn ăn xác thối ban ngày không xuất hiện, loại sinh vật này rất giỏi leo trèo, nếu chúng xuất hiện thì một mình Locke cũng không thể ngăn cản nổi, có lẽ mọi người đều sẽ bị làm phiền.
Trận chiến khốc liệt vào ban đêm chỉ xảy ra dưới gốc cây, ngồi hồi lâu Locke lôi một lọ dược tề nâng cao tinh thần và đón chờ đợi bình minh đến.
Thịnh yến giết chóc vào ban đêm cũng không làm phiền nhiễu đến đám người ngủ say phía trên. Một mặt là do Locke bảo hộ tốt, còn có một phương diện khác là do tao ngộ và chiến đấu mấy ngày nay đã khiến tinh thần của mấy người trong tiểu đội bị kéo căng đến cực hạn.
Ngoại trừ Locke thì tất cả mọi người đều hẳn là ngủ ngon giấc vào tối qua. Tranh đấu phía dưới gốc cây, Locke cũng không phải không có tham gia, trong không gian giới chỉ của hắn đã xuất hiện thêm vài bộ da ma thú và ma tinh. Phần lớn đều là ma thú cấp thấp, ma hóa sinh vật sẽ không xuất hiện tại địa phương này, mà các ma thú trung cấp thì nghênh ngang bổ sung khẩu phần ăn rồi rời khỏi vũng bùn chiến đấu này.
Locke cũng không muốn phát sinh ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, loạn đấu vào hôm qua thì hắn không hề nhúng tay vào, nhiều nhất liền mượn cơ hội cướp được mấy khối tàn chi cùng ma tinh.
Một tiếng ngáp truyền đến, Angelina mở túi ngủ của mình ra trước tiên, mặc kệ là trong nhà vẫn là ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, Angelina luôn luôn là người dậy sớm nhất.
Angelina dưới trạng thái vừa ngủ dậy lúc sáng sớm là đẹp nhất, Locke nhịn không được nhảy qua hôn Angelina một cái thay cho lời chào buổi sáng. Người chung quanh còn chưa tỉnh ngủ, loại ôm hôn kích thích này cùng người tình khiến Angelina say mê đồng thời rất nhanh liền tỉnh táo lại rồi cho Locke một quyền, liếc hắn một cái rồi Angelina leo ra ngoài túi ngủ.
Bầu trời ngày càng sáng, đám người cũng lần lượt tỉnh lại. Angelina cùng Bili được hắn ôm xuống cây, khi hắn chuẩn bị đi đón Jokin thì phát hiện nữ nhân này đã đứng ở dưới cây, nhìn theo quần áo xộc xệch và các khớp bàn tay trắng bệch, nữ nhân này hẳn là một mình leo xuống. Bữa sáng chỉ là thịt khô phổ thông phối với hoa quả, bọn hắn đã hơn nữa tháng không có nhóm lửa nấu cơm, nơi đây có quá nhiều ma thú trung cấp, một mình Locke còn không ứng phó nổi, làm sao có thể chiếu cố các nàng.
Vết thương của Chris cùng Bob đã trở nên tốt hơn, tinh thần lực của mấy vị nữ ma pháp sư trải qua một đêm nghỉ ngơi, cũng khôi phục lại hoàn toàn, tiếp theo chính là thời khắc tiến về mục tiêu của bọn hắn.
- Locke, ngươi có muốn nghỉ ngơi hay không?
Angelina hỏi, trong tất cả mọi người chỉ có hắn là ít được nghỉ ngơi nhất, chỉ có thể chờ đợi khoảng thời gian an toàn lúc trời gần sáng, mới có thể yên tâm nghỉ ngơi.
- Không có việc gì!
Locke cười nói, hắn biết rõ ràng về thân thể của mình, chút mệt nhọc thế này có là gì, khi hắn tham quân đánh trận còn mệt mỏi hơn thế này nhiều. Mà lại hiện tại thì thực lực của hắn cũng được tăng lên, càng khiến cho hắn nắm giữ khả năng khôi phục và bền bỉ cao hơn trước rất nhiều.
Đi đến giữa trưa thì mọi người đã nhìn thấy một mảnh cây cối thấp điểm xuyết rất nhiều trái cây màu đỏ trước mặt bọn hắn. Sau lộ trình một buổi sáng, bọn hắn đã trải qua thời điểm may mắn nhất của mình trong khoảng thời gian vừa qua, vậy mà không có ma thú quấy rối bọn hắn, quá trình thuận lợi khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng.
- Ma Ngưng quả!
Minna nóng mắt nhìn mảnh rừng quả ngay trước mắt, trong mấy vị ma pháp sư này, muốn hỏi người nào mong đợi nhiệm vụ lần này nhất, vậy khẳng định là Minna. Nàng kẹt tại cấp độ nhập môn ma pháp học đồ đã nhiều năm, mắt thấy khuê mật, đồng bạn cả đám đều tấn thăng đến học đồ sơ cấp, mình lại bởi vì loại ma pháp chủ tu ít người theo học mà nửa bước khó đi.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận